Giáo viên tới cùng đang đứng bên cạnh, vốn đã hoảng hốt, bị Lưu Mỹ Vân hỏi như thế thì càng thêm luống cuống. Cô ấy vội vàng nói: “Đồng chí Lưu à, ba anh em Tiểu Bảo không ăn cơm ở trường, càng chưa từng ăn sáng ở căn tin, chúng tôi cũng không cho Tiểu Bảo ăn gì cả.
“Cô giáo, cô đừng căng thẳng. Lưu Mỹ Vân mềm mỏng nói: “Tiểu Bảo nhà tôi tham ăn, tôi chỉ muốn hỏi xem bình thường ở trường thằng bé có giành đồ ăn vặt của các bạn khác không thôi chứ không có ý gì cả đâu. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, tôi sợ nếu không tìm ra nguyên nhân thì lần sau Tiểu Bảo sẽ không rút ra được bài học, lại ăn lung tung.
“Đúng đúng, phải tìm ra nguyên nhân. Thấy Lưu Mỹ Vân có vẻ không muốn bắt lỗi hay truy cứu trách nhiệm của nhà trẻ, giáo viên thở dài nhẹ nhõm, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nhíu mày trả lời: “Rất xin lỗi đồng chí Lưu, nhà trẻ đông quá mà chúng tôi chỉ có mấy giáo viên nên cũng chỉ có thể chăm sóc phần nào đó cho các cháu thôi. Thỉnh thoảng còn có cháu quấy khóc nữa, thật sự là không thể để mắt đến chúng từng giây từng phút được. Theo tôi thấy thì mặc dù Tiểu Bảo bình thường ở trường có hơi lầm lì, nhưng quan hệ với các bạn khác lại rất tốt, hàng ngày có rất nhiều bạn nhỏ thích chơi cùng thằng bé. Tôi cũng không dám chắc chắn là trong thời gian đó Tiểu Bảo có ăn đồ ăn vặt của các bạn khác mang đến hay không, phải về hỏi những giáo viên khác mới biết được.
Lưu Mỹ Vân gật đầu, giáo viên nói không sai, phải hỏi rõ ràng mới có thể đưa ra kết luận.
“Vậy nếu Tiểu Bảo không sao thì tôi xin phép về theo dõi bên nhà trẻ trước, tiện thể hỏi những giáo viên khác xem thế nào. Giáo viên thấy Tiểu Bảo đang truyền nước, mình có ở lại cũng không làm gì nên muốn quay về nhà trẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây