“Mẹ ở nhà chờ con a, chỉ một khoảng thời gian thôi, rất nhanh. Thấy Đại Bảo chút buông lỏng, Lưu Mỹ Vân từ trong ba lô con vịt lấy ra một cây bút bi: “Mẹ mang cho con một cái đồng hồ đeo tay, con xem thời gian, khi đến giờ mẹ liền tới đón con có được không?
Nước mắt Đại Bảo dần dần ngừng lại, trên lông dài còn đọng lại những giọt nước mắt trong suốt, tò mò hỏi: “Đồng hồ giống như của ba sao?
“So với của ba còn lợi hại hơn! Cái này là thương hiệu đồng hồ “Nhớ mẹ, ba không có, Đại Bảo nếu nhớ mẹ, thì hãy nhìn vào chiếc đồng hồ này. Lưu Mỹ Vân xắn tay áo lên cho Đại Bảo, nhanh chóng vẽ một chiếc đồng hồ trẻ em đơn giản lên cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn, nhẫn nãi dỗ dành: “Con xem, chờ kim này chỉ đến đây, mẹ sẽ đến đón con, có phải rất nhanh hay không?
Con ngươi trong suốt của Đại Bảo nhìn chằm chằm “đồng hồ, hơn nửa ngày phát biểu nghi ngờ: “Mẹ, nhưng nó không nhúc nhích a.
Nhất thời chưa chuẩn bị tốt, Lưu Mỹ Vân gần như bị câu hỏi tích cực của con trai lớn làm cho nghẹn giọng, vội vàng nới: “Cái này phải chờ con đi vào nhà trẻ mới có thể động, hơn nữa nó di chuyển rất nhanh, nếu con không nhìn thấy, liền bỏ lỡ, chỉ có thể chờ lần sau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây