"Em bế Nhị Bảo được rồi, Đại Bảo Tiểu Bảo để anh bế cho." Lục Trường Chinh đang suy tính sửa lại đai địu của Lưu Mỹ Vân, có thể một lần ôm hai đứa ở phía trước, hai anh em chúng cũng cùng ngồi trên xe đẩy giống như vậy, cũng không lỡ việc ngắm phong cảnh, mà chẳng khó chịu nữa.
Trong ba anh em thì Nhị Bảo có cân nặng nhẹ hơn một chút, Tiểu Bảo nặng nhất, cả người toàn là thịt.
"Đại Bảo giao cho em, thằng bé khó chăm nhất, cái này mở ra phiền phức lắm, em sợ đợi lát thằng bé lại nháo trên người anh nữa."
Lưu Mỹ Vân cũng là vắt hết óc, mới thiết kế được cái đồ địu em bé giản đơn như thế, vật liệu không lắp kịp, cũng không có khóa an toàn, toàn dựa vào vải vóc thủ công vá lại mà thành, nó bền đấy, nhưng mà tháo ra rồi buộc lại nữa thì có chút khó khăn.
“Chị, tôi có thể cầm cái túi này!"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây