"Đây mới là đứa trẻ ngoan." Lưu Mỹ Vân hôn nhóc, dùng khăn lau mặt sạch sẽ cho nhóc.
Dỗ dành xong một đứa, lại nhìn hai đứa còn lại trên đất, khóc cũng không khóc, nhưng còn lăn qua lăn lại hờn dỗi.
Đồng học Nhị Bảo lăn trên mặt đất nửa ngày, thấy mẹ cũng không đến ôm mình, dỗ dành mình, mà chỉ ôm anh trai, nhóc hờn dỗi một trận, không cam tâm lại từ trên mặt đất đứng lên, thương tâm nói với Lưu Mỹ Vân: “Mẹ ơi! Ôm!"
"Không khóc nữa à?" Lưu Mỹ Vân hỏi.
Nhị Bảo gật đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây