"Em đang nói gì vậy? Cái gì mà bảo mẫu chứ, mấy lời này đừng nói bậy được không?" Tôn Ái Quốc nóng nảy đáp, xẻng xào thức ăn rơi trên mặt đất cũng không thèm nhặt lên.
"Đồng chí Bạch Đình, xin hãy sửa lại suy nghĩ của mình! Đồng chí đã nói ở nhà nên tiết kiệm tiền, phải tiết kiệm tiền sau này mới làm được nhiều việc. Đây là anh nghe lời em mới về nhà ăn cơm. Phiếu gạo chúng ta tích cóp được có thể gửi về nhà mẹ đẻ em, chúng ta cũng có thể tích cóp chút tiền! Hơn nữa chúng ta đã thống nhất rằng nếu ai trở về sớm hơn sẽ nấu cơm mà, anh có để em nấu cơm một mình sao? "
“Anh không có! Nói đến đây, Bạch Đình không khỏi tức giận: “Nhưng anh nhìn xem, khi nào thì anh về sớm? Mỗi lần anh về đều có thể ăn đồ ăn làm sẵn. Mỗi ngày em có chút thời gian rảnh đều đứng nấu cơm hết rồi!"
"Nhà này không phải của một mình anh. Em và anh là quan hệ hôn nhân, không phải em đến để hầu hạ anh. Dù sao em sẽ không nấu cơm trưa nữa, anh muốn đến căng tin hay đi đâu ăn thì ăn. Buổi chiều chúng ta mỗi người nấu một bữa!" Bạch Đình sắp xếp rõ ràng.
Nhìn sang Tôn Ái Quốc, lại nói: "Cũng đừng nói về nhà mẹ đẻ em nữa. Em đã sớm không gửi về nhà mẹ đẻ thứ gì rồi, đều là tài sản của chúng ta. Em cũng đã lập gia đình, sao lại phải lo chuyện cưới vợ của em trai nữa chứ. Về sau anh cũng đừng nhắc đến, em không giống Lưu Mỹ Vân, đương kia Đỡ Đệ Ma! "
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây