“Chị cũng thấy đó, ba đứa nhóc con nhà em ngày nào cũng khóc quấy quấn lấy em, bây giờ chị có cho em “bát cơm vàng(công việc nhẹ nhàng lương cao ổn định bao người mơ ước) em cũng không đi được a!
Lưu Mỹ Vân có thể hiểu được đối với người dân trên đảo công việc này có bao nhiêu hiếm lạ, nhưng cô đã đi làm thuê cho người ta cả một đời rồi, đời này không muốn lại tiếp tục đi làm thuê nữa, cô chỉ muốn cải cách mở cửa, tự mình khởi nghiệp! Làm bà chủ! Tự kinh doanh!
Vả lại không đi được cũng là sự thật chứ không phải do cô kiếm cớ, gia đình Lưu Viễn Quân trước kia đều ở trong quân khu điều đến hòn đảo nhỏ hẻo lánh của bọn họ cũng là để hỗ trợ chăm sóc mấy đứa nhỏ, hơn thế nữa mẹ Ngô từ kinh thành nghìn dặm xa xôi cũng lặn lội tới đây, mẹ ruột như cô lại bỏ con ở nhà ra ngoài đi làm, làm sao có thể thế được, đâu có chuyện ngược đời như thế?
“Cũng đúng, em nói chí phải, xem đầu óc chị nè, thật là cố chấp mà. Ngô Quế Phương vừa rồi lúc ở trong bệnh viện cũng cùng những người khác tám chuyện, nghe được tin Bạch Đình được nhận làm giáo viên, không kịp suy nghĩ gì nhiều liền lập tức chạy qua đây thông báo tin cho Lưu Mỹ Vân biết.
Chị ấy còn cảm thấy, cái cô Bạch Đình kia so về học vấn còn không bằng được một nửa Mỹ Vân, thế mà còn có thể làm giáo viên, vậy chẳng phải Lưu Mỹ Vân còn thích hợp làm giáo viên hơn sao!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây