"Đứa nhỏ thôi, nói chuyện với bọn nhỏ cũng không mất cái gì, đừng làm ầm ĩ là được." Lưu Mỹ Vân còn dám nhận mình là người mẹ kiên nhẫn nhất.
Thật ra cô cảm thấy Lưu Bác Văn là một đứa trẻ ngoan, có thể giao tiếp, tùy tiện nổi giận một chút, trong lời nói giảng đạo lý có thể nghe hiểu, hơn nữa tính tình đứa nhỏ này nhẹ nhàng, lại thích nói chuyện, bây giờ khó khăn lắm mới khiến người ta nuôi nấng trở lại, luôn khiến cho người ta ít muốn giao tiếp.
Đối với Lưu Bác Vân, quả thật cô kiên nhẫn hơn, quan trọng hơn cậu là một người thông minh nha.
Cô phải kiên nhẫn hơn, có lẽ có thể bồi dưỡng một nhân tài cho đất nước, vậy cô cũng được coi là một người có cống hiến cho đất nước.
"Hơn nữa Bác Văn từ nhỏ đã mẫn cảm, cháu nghĩ vì cháu mang thai sinh ba, làm cho cậu nhóc cảm thấy được bản thân mình phải có trách nhiệm." Lưu Mỹ Vân biết được Lục Uyển Quân muốn hỏi cái gì, liền cười nói: "Cậu nhóc thôi, tâm mắt đều nhỏ, dì bảo bé giúp đỡ, thì chắc trong thế giới của bọn họ cũng giống như dì đang chăm sóc cho ba đứa sinh ba."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây