"Dì thấy con có đủ sữa, tháng đầu hẳn là đủ cho ba thằng nhóc này ăn." Lục Uyển Quân đặt Bảo Bảo đã ăn no không khóc nữa về, ôm lấy Tiểu Bảo.
"May mà nhờ có cô út và mẹ Ngô trong khoảng thời gian này đã chăm sóc."
Từ tận đáy lòng, trong khoảng thời gian mang thai này, nếu không có Lục Uyển Quân và mẹ Ngô, Lưu Mỹ Vân cảm thấy bản thân cô thật sự không chắc chắn có thể thuận lợi vượt qua chuyện này.
"Đứa nhỏ này lúc nào miệng cũng ngọt như vậy." Lục Uyển Quân dịu dàng cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nhìn thấy quần áo ngăn đứa nhóc kia uống sữa liền vén lên trên.
Mặc dù ở trước mặt Lục Uyển Quân và mẹ Ngô cho ăn có một chút xấu hổ, chỉ là nhìn ba đứa nhóc hì hục ăn cơm, cảm thấy cũng rất thần kỳ, hơn nữa rõ ràng người ăn uống no say là bọn chúng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây