Có thể nhìn ra hẳn là Tôn Thư Đình không xấu, nhưng mà làm người quá kiêu ngạo mạnh mẽ, lại quá kích, tiếp xúc với loại người này, khó khăn nhất chính là giao tiếp, lập trường cách nhìn nhận cuộc sống không giống nhau, đừng nói là Lục Trường Chinh, mà Lưu Mỹ Vân ở trên thương trường gặp phải loại người này thì cũng thà rằng kiếm ít tiền một chút, cũng không muốn đi nói chuyện cùng.
Ở nhà ga xe lửa, Tôn Thư Đình nhìn người đàn ông trước mắt, tức giận nói: "Cô ấy cho phép anh đến để tiễn tôi sao?"
"Cá là tôi chiên!" Thái độ của Lục Trường Chinh cũng không tốt, mắt thấy xe lửa bắt đầu thổi còi, hắn nhét gói hàng vào lòng cô ta: "Mau lên xe đi, đợi lát nữa là không chen lên được."
"Lục Trường Chinh! Anh cứ không thích tôi như vậy sao!" Tôn Thư Đình nhìn bộ dạng người đàn ông đang nhanh chóng muốn đưa mình rời đi, trong lòng cuối cùng vẫn khó chịu.
Nhiều năm như vậy, cô ta vẫn đi theo bước chân của Lục Trường Chinh, bây giờ đột nhiên dừng lại, cô ta cảm thấy mình giống như mất đi phương hướng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây