Lưu Mỹ Vân gật đầu, nhìn Diêu Thuận Lục và hai người thanh niên trí thức khác cùng nhau rời khỏi tiệm cơm Quốc Doanh.
“Lục Tử, cô gái vừa nãy là ai? Dáng vẻ rất đẹp nha. Trên đường cái, tuổi trẻ người đàn ông nhịn một lúc lâu, mới không nhịn được tò mò hỏi.
“Một người bạn. Diêu Thuận Lục nắm tiền giấy nóng hổi trong túi, cảm thấy sự tối tăm mấy ngày nay dường như dần dần tản ra.
“Để lại địa chỉ bị người ta từ chối rồi đúng không! Người đàn ông không thấy dưới tờ giấy có tiền nên coi là đương nhiên nói: “Tôi nói rồi mà, cũng đừng khổ sở, nghĩ thoáng chút đi. Hiện tại hộ khẩu chúng ta đều chuyển đến nông thôn rồi, sau này có trở về được hay không tạm không nói, tôi thấy cô gái kia là người trong thành, trông xinh xắn như vậy, tìm đối tượng trong thành cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, cũng đừng quá đau lòng, tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Người đàn ông này cứ lảm nhảm, không chú ý tới cô gái nhỏ đi theo bên cạnh vẫn luôn nhấp môi không nói gì, dư quang trộm ngắm Diêu Thuận Lục, ánh mắt ảm đạm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây