Thanh âm Khương Thư Lan rất ôn nhu, nhưng hai chữ đứa nhỏ cô lại đè nén rất nặng.
Cái gì mà áo bông đặt ở phòng khoang tàu cơ? Thứ anh đặt ở phòng khoang tàu là lồng gà mà.
Chu Trung Phong khẽ gật đầu với Khương Thư Lan, kéo cô lại bên cạnh: “Không sao hết, cứ giao hết cho anh!”
Anh để ý thấy sắc mặt Khương Thư Lan có chút trắng bệch, tay phát run, ý bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Ngay sau đó, ánh mắt Chu Trung Phong đặt lên người người phụ nữ kia trong chốc lát, ánh mắt hơi lạnh lùng, cuối cùng dừng ở đứa nhỏ cô ta đang bế trên người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây