[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 8:

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng chỉ cần cho một phần, thì cả đội tối nay khỏi nghĩ đến chuyện ăn no.

Tiếng tăm của nhà ăn đội ba… đã lan xa khắp cả đại đội.

“Cô định làm món gì với cá vậy?” Lưu Xuân Hoa chen vào hỏi, vừa nói vừa liếm môi: “Nhiều cá thế này, nhà mình chắc được chia một bát đầy.”

Vương Niệm bước tới ngồi xổm cạnh thau cá.

Phần lớn là cá trắm cỏ và cá mè, có cả vài con cá rô phi, con nào con nấy cũng nặng ít nhất hơn hai ký.

“Nấu cá om ớt đi, thêm tí gừng muối dưa muối.”

Dân Văn Tây vốn thích ăn cay, mỗi năm đại đội đều trồng riêng vài mẫu ớt và gừng để muối dưa cho xã viên. Mỗi sáng, dân làng cầm bát cháo trắng từ nhà ăn về ăn kèm với dưa muối.

Mà dưa muối thì không tính là tài sản tập thể...

“Được! Để tôi đi từng nhà xin gừng muối!” Tiêu Hà lập tức hưởng ứng.

Vương Niệm nói nấu món gì thì cứ thế mà làm, chẳng ai phản đối. Đã nói là làm, mọi người lập tức bắt tay vào chuẩn bị.

Tiêu Hà chủ động nhận phần việc “nói chuyện”, còn những người khác thì tiếp tục chờ đợi nhận nhiệm vụ. Ngay cả đầu bếp cũ của nhà ăn cũng xắn tay áo, bắt đầu làm cá theo chỉ dẫn.

Chỉ cần bước vào nhà ăn, thì Vương Niệm chính là người có tiếng nói lớn nhất.

“Cá cứ mổ làm đôi trước, phần còn lại để tôi xử lý. Xuân Hoa với anh Căn Sinh đi rửa nấm tai mèo giúp tôi, tôi ra kho phía sau xem còn miến không...”

Bảy tám người nhanh chóng làm việc theo sự sắp xếp của Vương Niệm, ai nấy đều nở nụ cười trên mặt.

Mặt trời đã bắt đầu lặn về phía Tây, cả bầu trời dần nhuộm một màu hổ phách dịu nhẹ, như thể phủ một lớp lụa vàng óng lên khắp ruộng mạ non.

Trong thôn, cả đầu Tây lẫn đầu Đông đều đã bốc lên làn khói bếp mờ mờ.

Nhà ăn số ba nằm phía Đông vẫn chưa đến giờ phát cơm, nhưng trong sân đã đứng đầy người, từ trẻ tới già, ai cũng nhìn chằm chằm vào nhóm người đang bận rộn chính giữa sân.

“Không biết có đến muộn không ta?”

Vương Dũng và vợ là Trương Lan xách nồi đi vào sân, vừa vào đến nơi đã bị đám đông làm cho giật mình.

“Biết vậy nãy em chẳng thay đồ làm gì.” Trương Lan đầy vẻ tiếc nuối.

Thịt cá thì hiếm, mà hôm nay lỡ không ăn được chỉ vì mất thời gian thay một bộ đồ, chắc đêm về nằm mơ cũng phải tiếc đứt ruột.

Có lẽ Tiêu Hà nghe thấy lời xì xào bàn tán nên vội xoay người lại vẫy tay trấn an.

“Tối nay cá có dư, mọi người đừng vội, ai cũng có phần!”

Có người bật cười lớn tiếng nói: “Bình thường thiếu một miếng cũng được, nhưng hôm nay là bé Hai nấu cá, mẹ tôi nhắc cả buổi trưa rồi đó.”

Cá vốn đã là món ngon, mà còn được người nấu giỏi làm thì đúng là thêm phần tuyệt vời. Ai nấy đều lo đến trễ thì sẽ không còn phần ngon.

“Đúng vậy đó, đứng đây ngửi mùi từ nãy giờ mà nước miếng cứ chảy ào ào.”

“Ai mà chẳng thế!”

“Thằng nhóc nhà tôi hôm qua còn bảo Tết nhất định phải nhờ bé Hai kho thịt cho ăn nữa cơ!”

Tiếng cười nói vang khắp sân. Vương Dũng nghe mà trong lòng nở hoa, ưỡn ngực đầy tự hào khiến Trương Lan đứng bên nhịn không được khẽ huých anh một cái.

“Cầm nồi đi!”

Nói xong, Trương Lan cuộn tay áo, len qua đám người đông đúc.

“Em dâu, có gì cần chị giúp không?”

Vương Niệm ngẩng đầu nhìn Trương Lan, rồi hất cằm về phía bên cạnh: “Chị dâu giúp em thái nấm tai mèo nhé.”

Đại đội Hồng Kỳ nằm tựa lưng vào núi. Mỗi khi vào xuân hè, trong núi lại mọc đầy các loại nấm và trái cây dại, là món ăn thay thế tuyệt vời khi thiếu thịt cá.

Trương Lan vừa thái nấm, vừa liếc nhìn Vương Niệm đang cẩn thận cho cá vào nồi.

Trước khi cưới, chị từng nghe đồn rằng nhà họ Vương có cô em chồng “tiểu thư” yếu ớt, sinh ra ở nông thôn mà chưa từng ra đồng làm việc.

Người mai mối khi ấy còn nói: “Thân phận tiểu thư, số mệnh nha hoàn.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)