[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

“Bé Hai, hôm nay em họ chị là bé Ba lên xưởng 431 xem phim rồi, lát nữa nhớ chừa phần cơm cho nó nha.”

“Còn phần cho cháu tôi nữa, dạo này nó mê món cô xào lắm rồi đấy.”

Vừa đi chưa được mấy bước, đã có mấy cô chú đang cắt cỏ cho heo ở ven ruộng gọi với lại nhờ vả.

Cả đội sản xuất số ba đều ngầm thừa nhận rằng Vương Niệm không cần ra đồng làm ruộng. Mỗi ngày có thể ăn được bữa cơm ngon lành, ai mà chẳng sẵn lòng bỏ thêm vài nhát cuốc?

Vương Niệm gật đầu, ghi nhớ từng lời một.

Mặc dù trước đây cô từng chê bai cái bàn tay vàng “gà luộc” này, nhưng sau vài lần sử dụng thì cô cũng phải công nhận rằng nó đúng là có giá trị của nó.

Đừng nhìn bề ngoài tưởng như giống muối thường, nhưng hương vị thì khác hẳn. Chỉ cần điều chỉnh đúng nhiệt độ, một món xào đơn giản cũng có thể khiến người ta ăn hết nửa bát cơm.

Bếp ăn tập thể của đội sản xuất số ba là duy nhất trong đại đội Hồng Kỳ.

Đi theo con đường bùn đất khoảng bảy tám phút, một sân nhà kiểu cũ dần hiện ra trước mắt.

Trước kia, nơi này là từ đường của thôn, sau đó được cải tạo thành bếp ăn của đội sản xuất. Ai trong thôn có việc hỷ hay tang cũng đều tổ chức ở đây.

Cổng sân có hai người ngồi canh gác hai bên.

Bên trái là một người đàn ông lông mày rậm, mắt to, làn da đen sạm, trông vô cùng rắn rỏi.

“Anh Căn Sinh.”

Lưu Căn Sinh và Vương Dũng là bạn nối khố từ nhỏ, hai người lấy vợ cũng gần như cùng lúc. Còn cô gái ngồi bên phải: “Xuân Hoa.”

Cái tên nghe có phần quê mùa ấy thực ra cũng tầm tuổi với Vương Niệm, là em gái ruột của Lưu Căn Sinh, đồng thời cũng là bạn thân của nguyên chủ trước kia.

Ngô Anh từng nói, trong làng này, số cô gái hai mươi tuổi mà chưa kết hôn không nhiều... mà Xuân Hoa chính là một trong số đó.

“Bé Hai!”

Lưu Xuân Hoa đột ngột nhảy bật dậy, lao tới túm lấy Vương Niệm, tay phải còn đưa lên bịt miệng cô lại. Lưu Căn Sinh thì giữ lấy một bên cánh tay còn lại.

Hai người kẹp lấy Vương Niệm, kéo thẳng vào trong nhà ăn.

Vương Niệm: “…”

“Đến rồi đến rồi!”

Không chỉ có hai anh em nhà họ Lưu trong nhà ăn, mà trước cửa bếp còn có một đám người ngồi xổm chờ đợi. Ngay cả tiểu đội trưởng của đội sản xuất—Tiêu Hà cũng đang có mặt.

“Chú Tiêu Hà, mọi người làm gì thế?”

Vừa được buông tay, Vương Niệm lập tức hỏi với vẻ đầy nghi hoặc.

“Nhỏ tiếng thôi!” Tiêu Hà giơ ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu: “Lỡ để người khác nghe được, thì tối nay chẳng ai được ăn no đâu.”

Rất nhanh, Vương Niệm đã hiểu tại sao cả đám người trong sân lại có bộ dạng lén lút như kẻ trộm thế kia.

Bên cạnh bếp lò âm u là một giỏ lớn đầy nấm, còn trong chiếc thau gỗ bên phải thì đen kịt một đám cá—thậm chí còn có vài con đang nhảy lên nhảy xuống.

“Cá ở đâu ra vậy?” Vương Niệm ngạc nhiên reo lên.

Mới vừa nãy cô còn đang thèm món cá nấu dưa chua, vậy mà chỉ chốc lát sau, cá đã xuất hiện trước mắt cô, chiếc đuôi cá vàng nhạt kia chỉ nhìn thôi cũng biết là thịt rất mềm ngọt.

Tiêu Hà cười đáp: “Hôm trước, đội sản xuất của mình giành giải nhất trong hội thi kỹ năng sản xuất do công xã tổ chức! Đây là phần thưởng mà đại đội phát xuống, bác Hòa Bình chưa nói với cháu sao?”

Có cả giấy khen, nhưng đồ ăn thì mới là thứ khiến người ta thật sự vui mừng.

Vương Niệm lắc đầu, vẫn chưa hiểu: “Nhưng có gì đâu mà phải giấu? Cá này có phải đi ăn trộm đâu.”

“Nếu đội sản xuất khác đến xin thì sao? Mình biết từ chối thế nào?” Tiêu Hà cau mày, mấy người còn lại cũng vội vàng gật đầu phụ họa.

Đội sản xuất số hai và số ba đều thuộc cùng một làng, còn có chút họ hàng với nhau. Lỡ đâu nhị bá của ai đó tới xin ít cá, chẳng lẽ lại không cho…

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)