“Lát nữa anh đi đón chị dâu, sẽ mang về cho em ít kẹo kéo nhé.”
Vương Dũng cười, rồi tiện tay cầm lấy đuôi tóc của Vương Niệm vung vẩy trêu chọc cô: “Dù lớn rồi, nhưng em gái anh vẫn thích ăn kẹo nhỉ.”
Vương Niệm nghiêng đầu né tránh, giả bộ cầm xơ mướp định bôi bẩn lên mặt anh. Hai anh em chỉ yên lặng được một lúc rồi lại bắt đầu đùa nghịch với nhau.
Vương Hòa Bình chậm rãi rít một hơi thuốc lào, ánh mắt xuyên qua làn khói mờ, nhìn về phía Vương Niệm.
“Để bé Hai tự quyết định đi! Nếu con bé không đồng ý, thì nhờ người nhắn lại từ chối đề xuất của đồng chí Hoàng.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Ngô Anh thở dài.
Điều kiện của đối phương đúng là không có gì để chê trách. Nếu Thi Hướng Minh chưa từng kết hôn, thì đến lượt Vương Niệm chắc cũng chẳng dễ dàng, e rằng đến cả các cô gái thành phố cũng sẽ tranh giành kịch liệt.
Nhưng dù sao thì Vương Niệm vẫn là một cô gái chưa chồng. Nếu cô ấy thật sự để tâm chuyện đối phương từng ly hôn và có con, thì với tư cách là trưởng bối, hai người chắc chắn sẽ đứng về phía cô.
Sau khi bàn bạc xong, vừa lúc Vương Dũng rời nhà, hai người lập tức gọi Vương Niệm vào trong phòng.
Mặc dù hôm nay cả đại đội được nghỉ ngơi, nhưng trên đường đi vẫn thấy không ít người đang làm việc.
Đại đội trưởng Hồ Xuân Sinh là người nhanh nhạy, khi các đại đội khác còn tuân thủ nghiêm ngặt chủ nghĩa bình quân, thì Đại đội Hồng Kỳ đã âm thầm cho phép các hộ nuôi heo, nuôi gà.
Mỗi nhà được nuôi một con heo, năm con gà, còn các loại gia cầm khác không được quá ba con.
Vì thế, tranh thủ ngày nghỉ, nhiều người vẫn bận rộn đi cắt cỏ cho heo, nhặt củi về nấu cơm, thậm chí còn bận rộn hơn cả ngày thường.
“Bé Hai, tối nay nhà ăn có món gì vậy?”
Trên đường đi, một ông bác hàng xóm đang dắt trâu về sau khi cho ăn cỏ cao giọng hỏi.
“Nghe anh Nhị Trụ nói hôm nay lên núi nhặt được khá nhiều nấm tai mèo, tối nay sẽ xào nấm tai mèo đấy ạ.” Vương Niệm mỉm cười đáp lại.
“Nấm tai mèo mà xào với thịt thì mới gọi là ngon. Không biết trung thu tháng sau có được chia thịt không nữa.” Ông bác lẩm bẩm hai câu rồi tiếp tục đi.
Nói đến ăn thịt… Vương Niệm cũng ao ước lắm chứ.
Xuyên tới đây đã ba tháng, ngoại trừ hai ngày đầu sau khi ngã xuống nước, Vương Hòa Bình có lên công xã mua được một khúc xương lớn về hầm canh, còn lại thì gần như chẳng thấy bóng dáng dầu mỡ đâu nữa.
Mỗi năm chỉ có dịp Tết là nhà nào cũng được chia một ít thịt heo. Những lúc khác nếu muốn ăn món có thịt, phải xem xem đại đội có phần dư thừa hay không.
Trong ký ức của Vương Niệm, năm ngoái đại đội Hồng Kỳ còn được chia cá. Không biết năm nay có còn phần không...
Nghĩ tới đó, cô không nhịn được thở dài một câu: “Khéo tay đến mấy cũng không thể nấu được món ngon nếu không có nguyên liệu…”
Nói đến đây thì phải nhắc đến “bàn tay vàng” mà cô có được sau khi xuyên không đến đây.
Người khác xuyên không thì có bàn tay vàng oai phong lẫm liệt, còn cô thì… thật sự không biết nên khóc hay nên cười.
Chỉ là một... kệ gia vị.
Sau khi ký ức hoàn toàn hòa vào nhau trong ngày đầu tiên xuyên đến, cô phát hiện trong ý thức mình xuất hiện một không gian nhỏ khoảng hai ba chục mét vuông.
Trong không gian ấy có một kệ đựng gia vị, dù là nguyên liệu Tây hay Trung, chỉ cần trong ý thức tìm kiếm là sẽ thấy, cho dù trên kệ không có vật thật.
Nếu là ở kiếp trước, thì thứ này quả thật cũng được xem là báu vật. Nhưng... trong hoàn cảnh hiện tại, khi mà chỉ đủ ăn no bụng, thì mấy loại gia vị cao cấp ấy cũng chẳng có đất dụng võ.
Những ngày này, thứ cô dùng nhiều nhất chỉ có muối và mì chính.