Có lời đồn rằng Hoàng Thu Thuỷ có quan hệ mờ ám với mấy người đàn ông độc thân trong xưởng, cụ thể thế nào thì không ai rõ.
Chỉ biết là mấy chị em đã có gia đình đều không cho chồng mình đến trạm rau số hai mua đồ.
Đối với tin đồn, Vương Niệm từ trước đến nay vẫn giữ thái độ nghe thì nghe, không để trong lòng, nhất là trong thời đại này.
Lời đồn chỉ cần được nói ra khỏi miệng, dù không có cũng sẽ thành có.
Chỉ là không ngờ lời tiếp theo của Lưu Siêu Tiên lại khiến lời đồn đó chuyển từ “nghe nói” thành “chuyện thật”.
“Em đừng không tin à!”
Lưu Siêu Tiên nhìn trước ngó sau, gần như ghé sát vào tai Vương Niệm:
“Chị tận mắt thấy bà ấy với phó giám đốc Chu…”
Không cần nói thêm, chỉ cần giơ tay vỗ nhẹ lên môi hai cái, Vương Niệm đã hiểu ngay ý chị.
Vương Niệm nhớ lại hôm tổ chức tiệc cưới, trong đầu hiện lên hình ảnh phó giám đốc Chu, một người đàn ông gầy nhỏ, cao chừng một mét sáu.
Lúc đó ông ta đứng sau lưng giám đốc, không nổi bật, rất dễ bị người khác bỏ qua.
Vẫn là câu cũ... đừng trông mặt mà bắt hình dong.
“Phó giám đốc năm ngoái vừa mất vợ, đoán chừng trong xưởng cũng có khối người biết chuyện của họ. Nếu không thì em xem sao trạm rau số hai lại đắt khách đến vậy.”
Có người khinh bỉ thì cũng có kẻ muốn nịnh bợ, những công nhân muốn lấy lòng phó giám đốc Chu không ít lần lui tới đây.
Ngay cả bộ phận hậu cần khi giao hàng cũng hiểu phải chuyển hàng tốt đến trạm rau số hai trước, nếu không thì làm sao Hoàng Thu Thuỷ có thể trắng trợn để dành được cả một tảng sườn.
“Trạm rau số ba thế nào?”
Vương Niệm đổi đề tài hỏi.
Trong khoé mắt, cô nhìn thấy Hoàng Thu Hồng không chỉ lấy được miếng sườn, mà còn có một miếng gan heo treo trên dây.
Chẳng trách lần trước đi cùng Trương Mỹ Lệ mua thịt, nhân viên bán hàng nói còn dư gan heo nên không cần dùng tem phiếu, lúc đó Vương Niệm còn tưởng công nhân xưởng 431 sống tình nghĩa thật.
Giờ nhìn lại, thì ra chỉ là “tình nghĩa” dành cho một số người cụ thể mà thôi.
“Miếng sườn này nhìn tươi thật đấy.”
Gạt đi vẻ mặt chán ghét lúc nãy, Lưu Siêu Tiên cười tươi chìa tay chọc nhẹ vào miếng sườn:
“Nhà chị cả năm nay chưa được ăn sườn rồi.”
“Chị cũng tiết kiệm quá rồi.”
Vương Niệm cảm thán.
Lưu Siêu Tiên thở dài, bản thân chị cũng bất lực:
“Chị cũng muốn ăn thịt cho thoả, nhưng hai vợ chồng phải nuôi năm miệng ăn, mỗi tháng có chút tem phiếu thịt thì ăn gì cho đủ.”
Xưởng mỗi tháng phát tem phiếu thịt, công nhân bậc một được nửa cân thịt và ba lạng dầu. Cao nhất là bậc bảy thì có một cân rưỡi thịt và nửa cân dầu mỗi tháng.
Chút phiếu ấy thì mua được thứ sườn gì? Bình thường phải nhịn nhục gom góp cả năm mới dám mua một lần để đỡ thèm.
Miếng sườn trong tay Hoàng Thu Hồng ít nhất cũng nặng ba cân, nếu là công nhân bình thường thì phải tích góp nửa năm.
Ba người chỉ mới đứng trước trạm rau nói chuyện vài câu, Vương Niệm đã nghe thấy tiếng Hoàng Thu Thuỷ đang cười đùa lớn tiếng với ai đó bên trong.
“Đi thôi! Tới nhà bác thợ mộc xem thử.”
Vương Niệm nói.
Ông thợ mộc già là công nhân cũ ở phòng nồi hơi, sau khi nghỉ hưu thì con trai ông nối nghiệp, còn ông thì làm thêm nghề mộc để kiếm chút tiền phụ giúp gia đình.