Cuối cùng thì cũng đến lúc Thi Hướng Minh trở về thành phố An Hoài để đón con.
Hôm nay nhất định phải ra ngoài tìm thợ mộc, phải tranh thủ làm giường xong trước khi bọn trẻ đến.
“Mỹ sắc hại người thật mà…”
Vương Niệm vừa mở cửa sổ để xua tan mùi mờ ám trong phòng vừa nghĩ.
Rửa mặt xong, Vương Niệm uống nốt nồi cháo mà Thi Hướng Minh nấu trước khi đi, sau đó mới mở cửa bước ra hành lang vươn vai.
Ngoài trời nắng ấm, đứng ở hành lang thậm chí còn có thể nhìn thấy rừng cây nhiều màu sắc trong núi.
Mùa đông ở thôn Văn Tây không có tuyết, trong núi vẫn xanh um tươi tốt.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ ngoài, mùa đông không những lạnh mà còn rất ẩm. Năm đầu tiên xuyên tới đây, Vương Niệm bị cảm phát sốt mấy lần.
Hai năm đầu, cả đại đội phải chia nhau từng bó củi, đừng nói gì đến việc sưởi ấm, chỉ là mấy năm gần đây chính sách thoáng hơn thì mọi người mới dám lén lên núi chặt ít củi để đốt sưởi vào mùa đông.
“Lát nữa phải hỏi bác Thu Hồng xem sao...”
Chưa kịp nói hết câu, người mà Vương Niệm vừa nghĩ tới, Hoàng Thu Hồng, đã xuất hiện ngay ở sân khu tập thể, đi cùng còn có Lưu Siêu Tiên.
“Cháu tính hỏi bác chuyện gì thế?”
Hoàng Thu Hồng đi rất nhanh, chỉ vài bước đã như cơn gió đến trước cửa nhà Vương Niệm.
“Bác tới đúng lúc thật, cháu đang lo không biết làm sao có củi đốt đây.”
“Cả quả núi rộng lớn đó còn chưa đủ cho cháu đốt hả?”
Hoàng Thu Hồng vung tay chỉ về phía đồi nhỏ bên phía đông:
“Nếu không muốn tự chặt thì ra trạm than mua than tổ ong đi.”
Lưu Siêu Tiên vừa nhìn thấy bếp còn mới tinh chưa có dấu vết đun nấu, trên mặt liền nở nụ cười ý nhị.
“Không hổ là tân hôn nhỉ, mấy ngày rồi mà nhà còn chưa nấu nướng lần nào!”
“Thế nên bác mới đợi lúc đồng chí Thi đi rồi mới dẫn Siêu Tiên tới tìm cháu đây Ai mà chưa trải qua thời kỳ đó…”
Hoàng Thu Hồng cũng cười hùa theo.
Kiếp trước Vương Niệm cũng lớn lên giữa bao nhiêu câu đùa về chuyện vợ chồng, nên cũng bật cười đùa lại vài câu.
Hai người đùa giỡn cũng rất có chừng mực, chỉ nói vài câu rồi lại quay lại chuyện chính.
“Bác định đi dốc Trường Sinh mua trứng ngỗng. Cháu có muốn đi cùng không?”
Thi Hướng Minh cố tình chọn khởi hành vào thứ Bảy, như vậy chỉ cần xin nghỉ bốn ngày là đủ thời gian để đưa con về.
Vương Niệm thì ngủ say quá nên quên mất hôm nay dốc Trường Sinh có phiên chợ.
“Vừa hay! Cháu cũng tính tới dốc Trường Sinh tìm bác thợ mộc Trịnh đặt làm một cái giường tầng.”
“Để chuẩn bị cho hai đứa nhỏ đúng không?”
Thấy Vương Niệm gật đầu, Hoàng Thu Hồng càng cảm thấy hài lòng với cuộc hôn nhân mà mình đã đứng ra mai mối.
Cuối cùng cũng không làm mai sai người…
“Tiện thể xem thử đặt luôn một cái bàn học.”
Vương Niệm nghĩ thêm rồi nói tiếp, lại nhìn sang tủ bát trống trơn:
“Cả hũ muối trong nhà cũng chưa có.”
Dù chuẩn bị kỹ lưỡng tới đâu cũng khó tránh có thứ bị sót, chỉ khi cần dùng tới mới phát hiện ra vẫn còn thiếu.
“Sao em không nói sớm! Trong xưởng mình có thợ mộc, việc gì phải chạy lên dốc Trường Sinh.”
Lưu Siêu Tiên vỗ đùi, kêu lên.
Cách nói nhiệt tình như vậy, tám chín phần là quan hệ khá thân với bác thợ mộc ấy, vừa nói đã có ý muốn dẫn đi liền.
Vương Niệm nhìn sang Hoàng Thu Hồng, thấy bà ấy khẽ gật đầu không dễ phát hiện, cô mới đồng ý đi xem thử.
Lưu Siêu Tiên muốn đưa Vương Niệm đi, Hoàng Thu Hồng sợ cô chịu thiệt, ba người bàn bạc xong thì quyết định bỏ ý định đi chợ phiên.
“Bác thợ mộc Trịnh ở khu nhà tập thể cũ, mình ghé trạm rau trước rồi tiện đường đi qua đó...”
Lưu Siêu Tiên đề nghị.
Khu nhà tập thể cũ là nơi đầu tiên được xây dựng khi xưởng 431 thành lập. Chủ yếu là nhà gạch đỏ và nhà cấp bốn, nằm gần cổng chính của xưởng hơn.
Vương Niệm cũng tranh thủ hỏi thăm nhiều quy định trong xưởng.
“Thật ra trong xưởng mình thoải mái hơn ngoài kia nhiều, chỉ cần không phạm lỗi nguyên tắc thì cơ bản chẳng ai quản đâu...”
Hoàng Thu Hồng trả lời.
Lưu Siêu Tiên cũng gật đầu đồng tình, rồi hạ giọng tiếp lời:
“Chị thấy trong xưởng, ai siêng chút thì nhà nào chẳng nuôi ít gà vịt, thậm chí còn có người buôn bán nhỏ nữa cơ.”