[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 35:

Chương Trước Chương Tiếp

...

Khu tập thể số bốn mươi ba.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có một vệt sáng vàng mờ mờ lọt ra từ khe cửa căn số sáu tầng một.

Thi Hướng Minh đầu óc có chút choáng váng, ngồi đờ ra trên ghế sofa, cảm giác như khung cảnh trước mắt chỉ xuất hiện trong mơ.

Chiếc bàn tre kia chính anh tự tay mang từ ký túc xá người độc thân về nhà mới.

Rõ ràng vẫn là cái bàn đó, vậy mà sao lại thấy có gì đó khác biệt, rốt cuộc là khác ở đâu...

Thi Hướng Minh nhìn mãi cũng không tìm được đáp án.

Két…

Cửa phòng vang lên tiếng kẽo kẹt trong không gian tĩnh lặng, Thi Hướng Minh mơ hồ nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vương Niệm tóc dài xõa xuống, bưng chậu nước bước đến gần anh.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Thi Hướng Minh chợt tỉnh táo, hơi men cũng bay mất quá nửa. Ánh mắt chăm chú dán chặt vào người đang tiến lại gần.

Căn phòng vừa rồi còn lạnh lẽo bỗng như ấm áp hẳn lên theo từng bước chân của Vương Niệm.

Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao cùng một chiếc bàn lại mang đến cảm giác khác biệt đến thế.

Vì đây là nhà và trong nhà đã có thêm một người.

Ánh đèn bàn không còn chiếu sáng một thân ảnh đơn lẻ, mà là hai bóng hình, sau này còn sẽ có nhiều hơn nữa những dáng người qua lại trong căn phòng này.

Nghĩ đến đây, Thi Hướng Minh bất giác bật cười.

Nụ cười ấy không giống như khi đối diện với lãnh đạo, càng không phải kiểu cười gượng gạo trước mặt bố mẹ, khoé môi cong cao để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp.

Trong mắt Vương Niệm, Thi Hướng Minh lúc này chính là một kẻ say rượu đang ngồi cười ngốc:

“Đi rửa mặt đi.”

Cô vắt khô khăn trong chậu nước rồi cúi người đưa qua.

“Anh vui quá.”

Thi Hướng Minh lười biếng đáp, rồi bất ngờ giơ tay kéo cánh tay Vương Niệm lại:

“Ngồi xuống nghỉ chút đi, cả ngày đứng chẳng mệt sao!”

Vương Niệm lảo đảo một chút, cuối cùng vẫn theo lực đạo của anh mà ngồi xuống.

“Em xem đi! Sau này đây chính là nhà của chúng ta.”

“Anh nhìn xem nhà mình có ổn không? Từng thứ từng thứ đều là em tự tay sắp xếp đó.”

Vương Niệm cười tươi, cực kỳ hài lòng với thành quả lao động:

“Mấy hôm nữa khai đất ở sân trồng ít rau.”

“Đẹp lắm.”

Giọng nói của Thi Hướng Minh càng lúc càng gần, Vương Niệm chỉ cảm thấy vai phải trĩu xuống, chóp mũi phảng phất mùi rượu:

“Sau này sẽ càng đẹp hơn nữa.”

“Tàu của hai đứa nhỏ đến lúc nào?”

Phòng ngủ nhỏ chỉ có một chiếc tủ quần áo hai ngăn, qua cánh cửa đang mở có thể thấy bên trong còn trống trải.

Nhắc tới con cái, chút men rượu còn sót lại cuối cùng cũng lập tức tan biến.

Thi Hướng Minh ngồi thẳng dậy, xoa thái dương, bàn tay to ấm áp đặt lên mu bàn tay Vương Niệm:

“Anh muốn xin vài ngày phép để đi đón hai đứa nhỏ...”

Nhắc tới con cái, lại không thể không nói đến cặp ông bà khiến người ta phải lắc đầu thở dài kia.

Thi Thư Văn mới sáu tuổi, Thi Uyển thì mới ba tuổi, hai anh em cộng lại chỉ e còn chưa nhận hết mặt chữ trong một cuốn sách.

Vậy mà mẹ Thi lại yên tâm để hai đứa nhỏ tự mình đi tàu từ nơi xa vạn dặm đến tận thôn Văn Tây.

Từ thành phố An Hoài đến thành phố Tân Định phải ngồi tàu chậm suốt một ngày một đêm.

Đến ga thành phố rồi còn phải chuyển sang tàu lửa đi thêm mười hai tiếng mới đến thôn Văn Tây.

Sau đó lại phải đi thêm ba tiếng xe buýt nữa mới đến được dốc Trường Sinh.

Ngay cả người lớn chưa từng đi xa thì chuyện đó cũng vô cùng mệt mỏi, vậy mà họ lại muốn để hai đứa trẻ tự đi một mình.

Trước đó đã thống nhất là để mẹ của Thi Hướng Minh đưa hai đứa nhỏ đến, nhưng không biết vì lý do gì lại đột ngột đổi ý vào phút chót.

Bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là Thi Hướng Minh tự đi đón, hai là... đợi đến Tết về thăm nhà mới có cơ hội gặp lại.

“Phía nhà máy có đồng ý không?”

Điều Vương Niệm lo nhất chính là điều này.

“Đồng ý thì đồng ý, nhưng để công bằng thì phải khấu trừ tiền thưởng cuối năm nay.”

Nói đến đây, Thi Hướng Minh bất ngờ đứng dậy, sải hai bước tới bàn học, kéo ngăn kéo ra.

Chân đúng là dài thật...

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)