[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 34:

Chương Trước Chương Tiếp

Cả nhà bốn người thì chỉ có La Tú Anh là người đầy đặn, không rõ là do đang mang thai hay vốn đã như thế.

“Sau này sẽ có nhiều cơ hội qua lại.”

Hoàng Thu Hồng chen lời, cười nói tiếp:

“Kỹ thuật viên Cao cũng được phân về khu nhà tập thể số bốn mươi ba phải không?”

“Chị Hoàng nắm tin nhanh ghê đó.”

La Tú Anh xoa bụng, ánh mắt đầy vẻ tự hào: “Sáng nay vừa mới được thông báo, mấy hôm nữa đi bốc thăm chọn nhà…”

“Còn nhà kiểm định viên Trương cũng trong danh sách thì phải?”

Hoàng Thu Hồng vừa thấy La Tú Anh sắp khoe khoang đến nơi thì lập tức chuyển hướng, quay sang nhìn người đàn ông đang im lặng ăn hạt dưa ở phía bên kia.

Vương Niệm cũng quay đầu nhìn theo.

Nói cách khác, hai gia đình này về sau không chỉ là đồng nghiệp của Thi Hướng Minh, mà còn là… hàng xóm.

Trương Quý Cường tóc húi cua, mặt vuông, lông mày rậm, mắt to, đúng chuẩn kiểu đàn ông phương Bắc.

“Nói ra cũng là nhờ được hưởng phúc từ kỹ sư Thi đấy.”

Trương Quý Cường đặt hạt dưa xuống, nghiêm túc nói:

“Nếu không phải kỹ sư Thi dẫn dắt bọn tôi giành được giải thưởng, xưởng số một sao có thể lấy được hai mươi suất mua nhà.”

Thi Hướng Minh được ở khu cán bộ vì bản thân anh là cán bộ.

Còn Trương Quý Cường và Cao Kiến Hoa chỉ là công nhân cấp năm, được phân cho là nhà gạch đỏ kiểu ống.

“Vậy thì anh còn không đi chắn rượu giúp kỹ sư Thi đi, đừng để uống say mất hình ảnh trong ngày cưới.”

Vợ Trương Quý Cường là Lưu Siêu Tiên đẩy khuỷu tay chồng một cái, rõ ràng là muốn đuổi anh ta đi.

“Em không nhắc thì anh cũng quên, phải đi ngăn kỹ sư Thi lại, mai anh ấy còn có cuộc họp rất quan trọng phải dự.”

Trương Quý Cường vừa đi, Lưu Siêu Tiên liền đổi chỗ, vòng qua Ngô Anh kéo tay áo Vương Niệm, hạ giọng thật thấp.

“Chuyện nhà cửa tôi biết chứ! Chỉ là La Tú Anh bụng dạ nhỏ nhen, tôi sợ chồng mình nói nhiều rồi lại đắc tội với người ta.”

Khoé miệng Vương Niệm khẽ cong, nhẹ nhàng gật đầu.

Thật ra không cần Lưu Siêu Tiên nói cô cũng nhận ra rồi, La Tú Anh không phải người dễ hoà thuận.

Trương Quý Cường còn chưa nói hết câu thì tai phải đã nghe thấy tiếng hừ lạnh, đến Trương Lượng ngồi bên cạnh cũng phải liếc mắt nhìn mấy lần.

Chỉ trong một chốc, La Tú Anh không biết đã lườm Cao Kiến Hoa bao nhiêu lần, lời nói lời nào cũng mang ý trách móc chồng mình không có năng lực, vô dụng.

Hoàng Thu Hồng hắng giọng, chuyển chủ đề:

“Đồng chí Lưu làm việc ở công đoàn, còn cậu nhóc bên cạnh là con trai họ, Trương Lập Nghiệp.”

Trương Lập Nghiệp mặt mũi lanh lợi, trông rất thông minh.

Lợi dụng lúc ba mẹ mải nói chuyện, bàn tay nhỏ lén lút nhét không biết bao nhiêu hạt lạc vào túi, vừa bóc vỏ xong còn chưa kịp ăn đã len lén thò tay xuống gầm bàn…

“Trương Lập Nghiệp, con dắt chó hoang vào nhà ăn làm gì!”

Lưu Siêu Tiên quay đầu nhìn, lập tức phát hiện con trai đang giở trò, liền thò tay xuống gầm bàn kéo ra một con chó đen nhỏ.

“Mẹ ơi.”

Phản xạ đầu tiên của Trương Lập Nghiệp là lấy tay che tai, sau đó uất ức giải thích:

“Tiểu Hắc không phải chó hoang đâu, nó ngoan lắm.”

“Người còn chưa đủ ăn lại đòi nuôi chó, mẹ thấy con chán sống rồi đấy!”

Lưu Siêu Tiên không thèm nghe lý do, một tay xách cổ áo con, một tay xách con chó:

“Tôi ra ngoài xử lý thằng nhóc này trước.”

Con chó đen ấy nhìn chỉ tầm bốn năm tháng tuổi, gầy đến nỗi lộ rõ cả hai hàng xương sườn.

Chắc là chó con do chó hoang gần đó sinh ra.

“Ăn nhiều chút đi.”

Hoàng Thu Hồng kéo tay áo Vương Niệm, kéo sự chú ý của cô trở lại bàn tiệc.

“Cả nhà Trương Quý Cường đều là người thật thà, sau này có thể qua lại nhiều hơn. Những chuyện khác thì… ngoài mặt qua được là được rồi.”

Xem như một lời nhắc nhở thẳng thắn của Hoàng Thu Hồng.

Sống trong khu nhà tập thể của xưởng, hoà thuận với hàng xóm cũng là điều rất quan trọng.

Dù hiện tại chỉ có mỗi nhà họ sống ở đây, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có người dọn đến, mà với khả năng cách âm của bức tường đó, Vương Niệm cũng không dám đặt quá nhiều hy vọng.

Chỉ mong... đừng gặp phải hàng xóm quá khó ở là tốt rồi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)