[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 32:

Chương Trước Chương Tiếp

Trên người là áo sơ mi đỏ, quần đen, giày vẫn là đôi giày da có khoá cài đó.

Tóc búi gọn đơn giản, mặt mộc không trang điểm, cô đưa chiếc nơ tóc nhựa màu đỏ trong tay cho Lưu Xuân Hoa:

“Giúp em cài lên một chút.”

Ngô Anh có chút không hài lòng, bước nhanh lên kéo vạt áo của Vương Niệm:

“Bác nhớ đồng chí Thi mua cho cháu bộ váy đỏ mà, sao không mặc bộ đó?”

Bộ váy ấy là do Thi Hướng Minh đặc biệt nhờ người mang từ tỉnh thành về, là kiểu dáng mới, là hàng độc nhất vô nhị ở thôn Văn Tây này.

“Buổi tối ăn cơm rồi cháu sẽ thay.”

Vương Niệm mỉm cười, búi tóc xong liền chỉnh lại quần áo:

“Lát nữa cháu với đồng chí Thi còn phải đến hội trường, nếu ăn mặc lòe loẹt quá sợ người ta dị nghị.”

Công nhân trong nhà máy kết hôn, sẽ tổ chức một buổi giao lưu nhỏ trong hội trường của khu nhà máy.

Hạt dưa và kẹo đều do xưởng cung cấp, xem như là góp vui cho mọi người.

Càng là những lúc đông người, Vương Niệm càng phải giữ sự khiêm tốn.

“Bé Hai nghĩ vậy là đúng.”

Vương Hoà Bình gật đầu liên tục đầy hài lòng:

“Chúng ta sống là phải vững vàng thực tế, đối xử với hàng xóm láng giềng cũng phải hoà nhã tử tế…”

Nghe triết lý sống này của chồng đến cả nửa đời người, câu tiếp theo là gì Ngô Anh cũng có thể thuộc lòng không sót một chữ.

Chỉ coi lời lải nhải của Vương Hoà Bình như gió thoảng bên tai, bà hơi lo lắng liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn.

“Sao đồng chí Thi còn chưa về?”

Ở hành lang sát vách tường, Thi Hướng Minh thật ra đã đứng đó một lúc lâu, từ khi nghe thấy Vương Niệm gọi một tiếng “đồng chí Thi” là anh đã đứng ngay trước cửa.

Có háo hức cho cuộc sống mới sắp bắt đầu, cũng có phần thấp thỏm.

Mãi đến khi Ngô Anh lại nhắc tới anh, lúc này anh mới hít sâu một hơi, bước chân vào phòng.

“Chú rể tới rồi.”

Vừa nhìn thấy người, Lưu Xuân Hoa đã lớn tiếng trêu chọc:

“Hãy cùng chào đón chú rể bước vào tổ ấm mới của họ.”

Vừa nói vừa là người dẫn đầu vỗ tay bôm bốp.

“Bên hội trường người gần như đã đến đông đủ rồi...”

Đối mặt với nhiều người như vậy, Thi Hướng Minh vẫn có phần ngượng ngùng, chỉ đi thêm vài bước đến gần Vương Niệm mà đỏ ửng từ cổ lan hết lên mặt.

“Thế hai đứa mau đi đi, bọn bác cũng quay về đại đội đây, đến ngày về lại mặt thì nhớ về sớm một chút.”

Ngô Anh cười cười vẫy tay.

Thi Hướng Minh là người từng qua một đời vợ, nhìn lại còn dễ ngại hơn cả Vương Niệm chưa từng lập gia đình, mới bị trêu mấy câu là đã cúi đầu không dám ngẩng lên.

Mà người vốn nên e thẹn là Vương Niệm, vừa thấy trên áo Thi Hướng Minh mặc tuy chỉnh tề, nhưng ngực áo lại thiếu một thứ gì đó, lập tức quay trở lại phòng ngủ lấy đóa hoa lớn màu đỏ.

Thứ không thể thiếu trong lễ cưới chính là... đoá hoa lớn màu đỏ.

Hai người mỗi người cài một đoá hoa đỏ trước ngực, Thi Hướng Minh đạp xe chở Vương Niệm đến hội trường nhỏ của khu số một.

Trong xưởng có hai loại hội trường, một là hội trường lớn, một là hội trường nhỏ của từng khu phân xưởng riêng biệt.

Hội trường nhỏ khu một nằm trong xưởng, dù đi xe đạp cũng mất hơn mười phút mới đến nơi.

Đúng lúc này đang là mùa hoa bìm bìm nở rộ, hai bên đường đầy những dây hoa xanh lam, hồng nhạt, ken đặc như một hồ hoa rực rỡ.

“Vất vả cho em rồi, từ nửa cuối năm nay anh sẽ không còn phải thường xuyên đi công tác nữa.”

Giọng của Thi Hướng Minh theo gió bay đến tai Vương Niệm, kèm theo hơi thở có phần gấp gáp khi đạp lên con dốc.

Vương Niệm lắc đầu khi anh không thấy: “Chút xíu đó có là gì đâu, em còn vui nữa là!”

“Em vui là tốt rồi. Nếu trong nhà còn thiếu gì cứ nói với anh, nếu ở huyện không mua được thì anh nhờ người ở tỉnh thành gửi về.”

“Trong nhà mình còn thiếu hai cái giường, tụi mình tìm thợ mộc đặt một cái giường tầng nhé.”

Có thể sống trong nhà lầu, lại có cả một cái tủ lạnh mà dù là gia đình ở tỉnh thành cũng thuộc dạng hiếm, Vương Niệm đã thấy rất mãn nguyện rồi.

Kiếp trước, vì không có chứng minh thư nên công việc đầu tiên của cô lương chỉ bằng một nửa người khác.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)