[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 31:

Chương Trước Chương Tiếp

Từ khi Vương Niệm chuẩn bị kết hôn, cả đại đội hiện tại chỉ còn mình Lưu Xuân Hoa là nữ thanh niên ngoài hai mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, ba mẹ Lưu sao có thể không lo lắng.

Lưu Xuân Hoa có phần ngại ngùng, khẽ gập ngón trỏ gõ nhẹ lên vệt sơn xanh lá chưa quét đều trên bức tường vệ sinh.

“Nếu có ai phù hợp thì em nhớ để ý giúp chị nha.”

Thanh niên cùng chí hướng thì tốt, nhưng nếu có thể ở được trong ngôi nhà tốt thế này, tuổi tác lớn một chút cũng không sao.

Vương Niệm đâu hay biết, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tư tưởng của Lưu Xuân Hoa đã thay đổi hoàn toàn.

“Được! Em sẽ để ý giúp.”

Hai người thân thiết như vậy, Vương Niệm đương nhiên không thể từ chối, lập tức ghi nhớ vào lòng.

Hai người lại đùa giỡn thêm vài câu, Lưu Xuân Hoa bị Vương Niệm trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt, tức giận giơ tay đấm mấy cái lên người bạn thân để xả giận.

Bận rộn đến tận chiều, Tiêu Hà và mọi người đi đi lại lại mấy lượt cuối cùng cũng dọn hết đồ đạc xong xuôi.

Chuyến xe cuối cùng, trong thùng xe còn chở theo cả Vương Hoà Bình và Ngô Anh.

“Còn không mau đi thay bộ đồ tử tế một chút, tối nay định ăn mặc thế này đi gặp người ta đấy à?”

Vương Niệm vẫn mặc đồ cũ, đôi giày vải ở ngón cái còn có chỗ được vá lại, chẳng hề giống dáng vẻ của cô dâu sắp cưới.

“Vậy để con đi thay bộ khác.”

“Nhanh tay lên chút đi, lát nữa còn phải tới nhà Chủ nhiệm Hoàng đưa quà cho bà mai nữa đấy.”

Theo phong tục bên thôn Văn Tây, ngày cưới còn một việc vô cùng quan trọng, đó là phải đưa quà cho bà mai trước, sau đó bà mối mai mới dẫn đội đón dâu đi rước cô dâu về.

Nhưng từ sau khi khẩu hiệu bài trừ tứ cựu được phát động, quy trình lễ cưới được đơn giản hoá, nhà nào điều kiện khó khăn thì đưa hai thước vải gọi là có lòng là được rồi.

*bài trừ tứ cựu là một phong trào thời kỳ cách mạng văn hoá, bao gồm: phá bỏ tư duy cũ, văn hoá cũ, thói quen cũ và phong tục cũ.

Vì Thi Hướng Minh phải đến chiều mới từ huyện trở về, nên lễ đón dâu cũng đành phải bỏ qua.

Buổi tối chỉ cần bày sáu bàn tiệc ở nhà ăn của xưởng, ăn uống vui vẻ một phen xem như đã hoàn thành lễ cưới.

Khi Vương Niệm bước vào phòng ngủ, Ngô Anh và Vương Hoà Bình mới bắt đầu quan sát ngôi nhà nhỏ trông cũng khá ra gì này.

“Con bé nhà mình biết lo toan, sắp xếp nhà cửa cũng ra dáng lắm.”

Vương Hoà Bình vốn là người chẳng lúc nào rời khỏi cái điếu cày, nhưng lần này trước khi xuất phát đã suy nghĩ rất nhiều.

Sợ trong nhà mới của cháu gái toàn mùi khói, ông cố gắng lắm mới để cái điếu cày lại ở nhà.

Ngô Anh cười, vỗ vào tay Vương Hoà Bình đang vô thức sờ ra sau lưng:

“Ông nhìn mấy tấm vải phủ trên tủ xem, kiểu dáng đẹp thế kia cơ mà.”

Trong nhà giờ chỉ còn thiếu chút hơi người, chỉ cần cuộc sống vào guồng nữa là ổn thôi.

“Chỉ có điều cái sân này hơi nhỏ, trồng cái gì cũng chẳng được.”

Điều duy nhất khiến Vương Hoà Bình không hài lòng là cái sân, dài dài hẹp hẹp, nhìn thôi đã thấy chật chội, bốn phía lại bị tường bao kín mít, chẳng nhìn được ra ngoài.

Khác hẳn ở quê, đứng trước cửa nhà là có thể nhìn thấy cánh đồng lúa mênh mông trải dài tít tắp.

Ngô Anh nói tiếp:

“Có đất thì cũng không phải muốn trồng gì là trồng, nhà bé Hai có cái sân thế này, sau này ít ra còn trồng được hành với tỏi. Mấy nhà trên lầu muốn ăn còn phải bỏ tiền ra mua.”

“Dì nói quá đúng!”

Lưu Xuân Hoa tán thành không ngớt, gật đầu như gà mổ thóc:

“Bây giờ Vương Niệm coi như là nửa người thành phố rồi, có tiêu chuẩn ăn gạo công, ai mà còn muốn trồng trọt.”

Nếu trồng trọt tốt như thế thì sao còn có nhiều người liều mạng kéo nhau lên thành phố như vậy.

“Mọi người nói đều có lý.”

Vương Hoà Bình lắc đầu cười khổ:

“Không có đất để trồng đúng là chuyện tốt, tôi đúng là trồng ruộng đến mức đầu óc cũng ngu ra rồi.”

Trong lúc mọi người đang cảm khái, cánh cửa phòng ngủ được mở ra từ bên trong, Vương Niệm bước ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)