[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 3:

Chương Trước Chương Tiếp

Nói đến xưởng 431, mắt Ngô Anh sáng lên ngay lập tức.

Bốn năm trước, công xã bất ngờ nhận được chỉ thị từ cấp trên: dốc Trường Sinh được chọn làm địa điểm xây dựng một nhà máy thuộc dự án số ba. Đây sẽ là khu nhà máy mới của Nhà máy Linh kiện Ô tô thuộc biên chế nhà nước, nhà máy An Hoài.

Không lâu sau đó, hàng nghìn công nhân ào ạt kéo đến, xây dựng một khu xưởng lớn có thể chứa hàng vạn người trong thung lũng.

Công nhân trong xưởng, đặc biệt là những người chưa lập gia đình, chính là mục tiêu săn đón của các bà mối. Gả vào nhà máy đồng nghĩa với việc có một công việc ổn định, không khác gì nắm trong tay một “bát cơm vàng“.

“Chủ nhiệm Hoàng, sao chị lại ra đây mua đồ thế?”

Xưởng 431 không chỉ có cửa hàng tạp hoá mà còn có cả siêu thị trong khu nhà máy, lớn hơn nhiều so với cửa hàng hợp tác xã nhỏ ở dốc Trường Sinh.

Thông thường, người dân trong công xã đều tranh thủ chạy lên khu sinh hoạt của xưởng để mua sắm, còn công nhân trong xưởng thì rất ít khi ra ngoài.

“Cửa hàng tạp hoá trong xưởng hết hàng rồi.”

Hoàng Thu Hồng cười bất đắc dĩ, giơ tấm vải dệt xanh lam trong tay cho Ngô Anh xem:

“Tôi cũng mua cho con tôi đây.”

Cuối cùng cũng thoát khỏi đám đông chen chúc trong cửa hàng cung tiêu, Ngô Anh mới có thời gian nở một nụ cười.

“Vải dệt xanh lam này mua cho con dâu à?”

Hoàng Thu Hồng nhớ mang máng rằng Ngô Anh chỉ có một đứa con trai, mà theo tuổi tác thì chắc đã kết hôn rồi. Loại vải màu sáng như thế này chắc chỉ có thể mua cho các cô gái trẻ, nên bà ấy tiện miệng hỏi.

“Không, tôi mua cho cháu gái.”

Ngô Anh cười, chỉ tay về phía Vương Niệm đang tươi cười trò chuyện với người khác:

“Dạo này cũng đang tính chuyện hôn nhân cho con bé, nên muốn may cho nó mấy bộ quần áo đẹp.”

Nghe vậy, theo phản xạ, ánh mắt Hoàng Thu Hồng nhìn sang chỗ Ngô Anh chỉ. Một gương mặt trái xoan xinh xắn, làn da trắng mịn ửng hồng, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như lúc nào cũng mang theo một nụ cười nhẹ.

Cô gái này có dáng người khá cao, khi nói chuyện với người đối diện, cô phải hơi cúi đầu, vì vậy càng có thể nhìn rõ hàng mi dài khẽ rung động.

Cô gái này... không giống người nông thôn chút nào.

“Cháu gái tôi dáng dấp cũng được, lại học xong trung cấp, có không ít người tìm đến làm mai...”

Ngô Anh vẫn luôn quan sát nét mặt của Hoàng Thu Hồng, không nói rõ điều gì, nhưng từng câu từng chữ đều khéo léo tán dương Vương Niệm.

Hoàng Thu Hồng khẽ gật đầu. Mãi đến khi nghe thấy câu “việc nhà việc cửa đều làm rất giỏi”, bà ấy mới có chút phản ứng rõ ràng.

“Cháu gái tôi da trắng dáng xinh, chỉ có điều làm việc đồng áng thì không giỏi lắm. Nhưng chuyện bếp núc thì không ai chê được, đến nhà ăn trong công xã còn muốn mời nó làm đầu bếp nữa đấy...”

Những lời này phần lớn đều là sự thật, đặc biệt là chuyện nhà ăn công xã muốn mời Vương Niệm đến nấu ăn là hoàn toàn chính xác. Nghĩ đến đây, Ngô Anh cũng thấy lạ. Cùng một nồi cơm, nhưng món ăn do Vương Niệm nấu lúc nào cũng ngon hơn hẳn người khác, dù chỉ nêm chút muối cũng khác biệt rõ ràng.

“Quả là một cô gái tháo vát!”

Hoàng Thu Hồng nở nụ cười, thu lại ánh mắt, nhẹ giọng ho một tiếng: “Nếu như đồng chí Vương vẫn chưa có đối tượng, tôi có một người rất phù hợp, có thể giới thiệu cho cô ấy.”

“Chủ nhiệm Hoàng gì nói vậy, tôi đâu dám nghi ngờ? Người được chị giới thiệu chắc chắn không thể nào tệ.” Ngô Anh lập tức đón lời.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)