“Nhà của bé Hai ở tầng mấy vậy?”
Tiểu Hà tuổi còn trẻ nhưng chững chạc hơn Lưu Căn Sinh nhiều. Vừa khi xe dừng lại, cậu ấy đã nhảy xuống chuẩn bị dỡ hàng.
Chuyến xe đầu tiên toàn chở đồ điện, cố ý để cho hàng xóm xung quanh nhìn thấy. Mấy xe sau mới là đồ lặt vặt dùng hằng ngày.
“Căn ngoài cùng bên phải tầng một.” Lưu Xuân Hoa giơ tay chỉ: “Phải đi vào từ lối này.”
“Bé Hai đâu rồi?” Tiểu Hà hỏi tiếp.
“Đang dọn dẹp trong nhà.”
Có lẽ Vương Niệm là cô dâu bận rộn nhất thế giới trong ngày cưới. Người ta còn đang đắm chìm trong không khí vui mừng ngày thành hôn, thì cô lại bận đến mức không có nổi một ngụm nước để uống.
“Nghe nói đồng chí Thi lại bị điều đi nhà máy khác hướng dẫn rồi hả?”
“Đúng rồi đó! Anh nói thử coi mấy ông lãnh đạo ở nhà máy anh ấy nghĩ gì? Kết hôn cũng không tha.”
Lưu Xuân Hoa bực bội, vừa ngắt một nhánh cỏ dại bên đường vừa nói, nào ngờ bị Tiểu Hà ho nhẹ hai tiếng chặn ngang.
“Chúng ta chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của tổ chức là được rồi, nói nhiều làm gì!”
“Em...”
Xuân Hoa cũng biết mình lỡ lời, bèn vội hạ thấp giọng lầm bầm:
“Chẳng phải vì em thấy bất bình thay cho Vương Niệm sao.”
“Sự giác ngộ của bé Hai còn cao hơn em nhiều, có thấy người ta than vãn nửa lời không?”
Lưu Căn Sinh cũng xen vào mắng:
“Nếu sau này em mà cũng gả được cho một công nhân, ba mẹ mình chắc phải cười tít mắt trong mơ ấy chứ.”
Anh ấy lườm cô em không biết điều một cái, rồi ra hiệu cô ấy mau dẫn đường.
Toàn đại đội Hồng Kỳ chỉ có nhà đại đội trưởng là có cái tivi do con rể trên thành phố gửi về.
Mỗi tối, cả sân ngồi kín người.
Còn bây giờ, Vương Niệm chỉ cần ngồi trong nhà là xem được tivi, khỏi phải ra đồng làm công điểm. Làm cho ngay đến một người đàn ông như anh ấy cũng phải ghen tị.
“Không nói với mấy người được.”
Bao nhiêu thứ tốt đẹp như vậy, ai mà chẳng ghen tị. Riêng Lưu Xuân Hoa thì vẫn chỉ muốn tìm một người đồng chí trẻ có lý tưởng giống mình để lập gia đình.
Chỉ là... một người có phần “thực tế” như Vương Niệm lại chẳng hề hay biết, trong lòng bạn thân mình vẫn luôn có chút “vết xước nhỏ” như vậy.
...
Cuối cùng cũng cạo sạch đám vôi vữa rơi đầy nền bằng cái xẻng sắt, Vương Niệm đứng chống hông ngắm nhìn thành quả, trong lòng thỏa mãn vô cùng.
Đúng là nhà dành cho gia đình cán bộ, diện tích rõ ràng lớn hơn nhà của nhân viên bình thường.
Hai phòng ngủ một phòng khách, tổng cộng khoảng bốn mươi sáu mét vuông.
Phòng ngủ lớn hơn mười mét, phòng nhỏ chỉ tầm bảy tám mét, phòng khách hình chữ nhật thông ra sân nhỏ.
Lúc chọn nhà, Thi Hướng Minh đến sớm nên lấy được căn ngoài cùng tầng một, sân nhà được dư ra thêm hơn hai mươi mét vuông ở bên hông nhà.
Toàn bộ nhà ở tầng một của khu đểu có nhà vệ sinh riêng cho mỗi hộ, còn ba tầng phía trên thì mỗi tầng đều dùng chung một nhà vệ sinh và phòng nước.
Tuy nhiên để đảm bảo an toàn khi sử dụng lửa, bếp vẫn được xây thống nhất ngoài hành lang. Chỉ cần mở cửa ra là thấy bếp của nhà mình, vòi nước thì đặt ở nền xi măng ngoài hành lang.
Toà nhà tập thể này không nằm gần đường lớn, Lưu Căn Sinh ôm chiếc đài radio băng qua con đường nhỏ rợp tre, đi mấy phút mới đến được cổng chính khu nhà.
Trước một dãy vòi nước, Vương Niệm đang cầm bàn chải ra sức chà khăn mặt.
Chỉ cần vặn vòi là có nước máy chảy ra, đâu như ở quê còn phải ra giếng xách nước mới có để dùng.
“Bé Hai, em xem để máy khâu ở đâu được?”
“Để sát bên cửa là được.”
Tuỳ tiện lau tay lên tạp dề, Vương Niệm dẫn Lưu Căn Sinh mở cửa bước vào nhà.
Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi vôi chưa khô hết, dù là nhà ở tầng một nhưng ánh sáng quả thật không tệ.
Ngược lại, mới sáng mà ánh nắng đã xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào giữa phòng khách.
“Kỹ sư Thi chọn nhà thật không sai.”
Tiêu Hà cảm thán.
Phòng khách đã được kê đầy sofa và tủ năm ngăn, mấy cái tủ cao thấp đủ kiểu gần như chiếm hết hai mặt tường.
Nói ra thì đồ cưới nhà Vương Niệm mang theo cũng không ít, đống đồ gỗ trong phòng là do hai vợ chồng Vương Hoà Bình chuẩn bị từ mấy năm trước.