“Không sao chứ?”
Thi Hướng Minh cau mày hỏi, giọng nói bình tĩnh không chút hoảng loạn, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống đất:
“Anh đi xem thử, hình như người kia bị thương rồi.”
Người đàn ông trung niên ngã từ xe đạp xuống gần như ngồi hẳn vào vũng bùn, nửa thân người dính đầy bùn đất.
Trên eo hình như vẫn còn lưu lại cảm giác bàn tay to rắn chắc, hơi nóng ấy như lan khắp làn da.
Vương Niệm khẽ dùng tay chà nhẹ qua lớp áo nơi bị chạm vào, rồi mới lặng lẽ bước theo phía sau anh.
Đôi khi... cảm giác rung động kỳ lạ lại đến từ những khoảnh khắc không ai ngờ tới.
“Đồng chí không sao chứ?”
Thi Hướng Minh đỡ người đàn ông trung niên ngồi xuống bệ đá ven đường, nhân lúc ông ta lấy lại hơi thì quay ra dựng lại xe đạp.
Sợi xích xe bị kẹt vào khe gạch, rơi cả xuống đất.
Thi Hướng Minh dựng xe lên, động tác gọn gàng chỉnh lại, xoay bàn đạp thử hai vòng xác nhận bánh xe đã trơn tru, rồi phủi tay đứng dậy.
Mọi hành động đều liền mạch, dứt khoát, nhanh đến mức tiếng rên của người đàn ông còn chưa kịp phát ra đã nghẹn trong cổ họng.
“Cảm ơn... cảm ơn đồng chí.”
Người đàn ông thở phào một hơi, đưa mu bàn tay quệt vệt bùn trên mặt, bực bội nhìn quanh một vòng:
“Con đường đang yên đang lành mà bị ai làm ra nông nỗi này cơ chứ.”
Vương Niệm đứng gần đó, ánh mắt nhanh chóng bị bộ trung sơn màu xám mà người đàn ông mặc thu hút.
Bộ đồ trung sơn xám, tay xách cặp công vụ đen, đúng chuẩn cán bộ nhà nước. Cách nói chuyện có phần nghiêm nghị, đoán chừng chức vị cũng không nhỏ.
Lúc nãy Vương Niệm đã nhận ra, đoạn hẻm này nhà nào cũng dựng một bệ nhỏ trước cửa, chất củi hoặc mấy vật linh tinh.
Có người sợ củi bị ẩm nên dỡ gạch lát nền lên, lát lại dọc chân tường nhà mình. Người sau bắt chước người trước, cuối cùng gạch lát bị phá tan hoang.
“Đều cạy về lát chỗ nhà mình thôi mà.”
Vương Niệm tiện tay chỉ một góc, lớp gạch xanh lót dưới đống củi lộ ra hai lớp rõ ràng.
Người đàn ông nhìn theo, ánh mắt lập tức trầm xuống.
“Tay bác hình như bị thương rồi, để tôi xem thử được không?”
Lúc ngã người đàn ông chống tay xuống đất theo phản xạ, sau đó cứ xoa cổ tay mãi không thôi, có vẻ không nhẹ.
“Cậu là bác sĩ à?”
Thi Hướng Minh lắc đầu, đi đến vại nước hứng mưa ven tường múc ít nước rửa tay, sau đó mới quay lại ngồi xuống bên người đàn ông:
“Tôi học được chút ít từ ông ngoại.”
Hoàng Thu Hồng từng nói Thi Hướng Minh xuất thân từ gia tộc Đông y, thực ra hiểu biết của bà ấy cũng chưa hẳn tường tận.
Gia đình bên ngoại anh mới thật sự là truyền nhân Đông y.
Đến đời cậu và mẹ anh thì nghề đã đứt gánh, nhưng anh lại là người duy nhất học được chút tinh túy truyền lại.
Lúc Thi Hướng Minh xem tay, Vương Niệm tranh thủ cúi đầu kiểm tra lại quần áo có bị vết bẩn gì không.
Biết đâu đời này chỉ chụp một lần ảnh cưới, chẳng thể để trên giấy kết hôn lưu lại cái vết bùn nào thì hỏng!
Được xoa bóp vài cái, cảm giác đau đớn ở cổ tay dần giảm bớt. Người đàn ông nhìn thấy Vương Niệm đang cúi đầu cẩn thận lau vết bùn trên giày da, liền bật cười hỏi:
“Hai người sắp đi chụp ảnh đúng không?”
Cô gái mặc váy hoa mới tinh, giày da bóng loáng; chàng trai diện âu phục, tóc chải gọn gàng, chắc chắn là đi chụp ảnh rồi.
Nhìn tuổi tác, hoặc là chụp ảnh làm việc, hoặc là... ảnh cưới.
“Xem ra là đi chụp ảnh cưới rồi.”
Không cần Vương Niệm trả lời, chỉ nhìn cái khóe miệng đang nhếch lên của Thi Hướng Minh cũng đủ rõ.
“Cổ tay không sao đâu, vài hôm đừng khuân vác nặng là được.”
Thi Hướng Minh mỉm cười kết luận.
“Bác ở đâu? Có cần chúng tôi đưa về không?”
Vương Niệm nhiệt tình đề nghị.
Tóc người đàn ông đã lốm đốm bạc, đuôi mắt đầy nếp nhăn, nhìn qua chắc khoảng năm mươi tuổi.
Ngã thế kia cũng không nhẹ chút nào!
“Thôi thôi, khỏi phiền hai cô cậu!”
Người đàn ông khoát tay cười sảng khoái, chống đầu gối đứng dậy:
“Lỡ mất việc lớn của hai người thì không ổn, chụp ảnh bây giờ phải chờ cả nửa ngày mới lấy được.”
Cũng bởi vậy mà hai người mới tranh thủ đi chuyến xe đầu tiên lên huyện.