Sau cùng, kết quả bàn bạc giữa Thi Hướng Minh và vợ chồng Vương Hòa Bình là: không tổ chức lớn, chỉ mời thân thích và bạn bè tới ăn một bữa cơm ấm cúng.
Riêng phần sính lễ, Thi Hướng Minh chuẩn bị rất chu đáo.
Tuy anh không rành phong tục, nhưng nhờ có Hoàng Thu Hồng hướng dẫn nên “ba món lớn” cùng “ba mươi sáu chiếc chân” đều đủ.
*3 món lớn bao gồm: xe đạp, đồng hồ máy khâu. 36 chân bao gồm heo, gà/vịt, bàn, ghế, tủ. Là những món hồi môn xa xỉ trong đám cưới thập niên 70-80
Ngoài ra còn riêng chuẩn bị một bao lì xì hai trăm đồng giao cho Vương Hòa Bình và Ngô Anh như lời cảm ơn công nuôi dạy.
Khi Vương Niệm biết chuyện ấy, Ngô Anh đã đưa bao lì xì cho cô, nói là tiền riêng.
“Bác gái…”
Không nói cảm động là giả. Vương Niệm nghẹn ngào nhìn hai mươi tờ tiền đại đoàn kết trong tay.
Lời cảm ơn đến cha mẹ nuôi, Thi Hướng Minh đã nghĩ giúp cô.
Mà tấm lòng ấy, cha mẹ nuôi lại lặng lẽ giữ lại để đặt vào túi áo của Vương Niệm.
“Bác vẫn còn nhớ hồi con mới về nhà bác, nhỏ xíu chưa đi vững nổi…”
Lúc đó, Vương Niệm vừa đi cắt cỏ về, mặt còn vương vài sợi cỏ non.
Ngô Anh dịu dàng phủi nhẹ cho cô, đôi mắt hoe đỏ.
Trước kia bà luôn lo mình không hoàn thành được lời hứa với em dâu, sợ không thể gả con bé vào một chỗ tử tế…
Văn Tây, thị trấn trên huyện.
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm năm tháng xuyên đến thế giới này, Vương Niệm mới đặt chân vào thị trấn trên huyện.
Trời u ám, đường phố chen chúc, trong không khí lơ lửng mùi bụi nồng nặc khó chịu, cả thị trấn phủ một màu xám xịt.
Ngô Anh nói không sai, thị trấn huyện thật sự không bằng xưởng 431.
Thi Hướng Minh vốn thường được cử lên thị trấn làm cố vấn kỹ thuật, nên đường sá nơi đây với anh chẳng còn xa lạ.
Xuống trạm xe là anh dẫn Vương Niệm rẽ vào một con hẻm nhỏ.
“Lát nữa lấy giấy chứng nhận xong mình ghé cửa hàng quốc doanh, có thể xếp hàng xin phiếu đồ gia dụng nhờ vào giấy đăng ký kết hôn.”
Người khác kết hôn đều có người lớn trong nhà lo liệu, đến lượt Thi Hướng Minh thì việc gì cũng phải hai người tự tay sắp xếp.
Đến cả xoong chảo trong bếp cũng phải để Vương Niệm tự chọn.
Cha mẹ Thi vì còn phải giúp chăm cháu nội nên đã báo trước là không thể về dự hôn lễ.
Thi Hướng Minh không có cảm xúc gì nhiều về chuyện ấy, chỉ là mấy thủ tục lớn nhỏ đành phải thường xuyên nhờ vợ chồng Hoàng Thu Hồng và Ngô Anh giúp đỡ.
Nghe anh nói xong, Vương Niệm lập tức cúi đầu kiểm tra lại túi đeo trước ngực.
Trong đó là số tiền tiêu vặt mà cô dành dụm được từ khi còn là nguyên chủ đến hiện tại, cộng với ít tiền riêng mà Vương Dũng và chị dâu cho mấy hôm trước.
Trước khi lên xe, trong túi còn được Thi Hướng Minh nhét thêm năm trăm đồng tiền mặt cùng một xấp phiếu đủ loại.
Mang theo số tiền lớn thế, suốt dọc đường Vương Niệm cứ căng thẳng không thôi, trước khi lên xe còn cẩn thận nhét túi vào trong áo ngoài để giấu.
“Hôm qua kiểm đồ lại mới phát hiện mình chưa có chảo xào, em định mua một cái.”
Vương Niệm nói.
Cái tổ ấm nhỏ đang thành hình này, từng món đồ đều do hai người cùng nhau chuẩn bị. Ngoại trừ nhà ở còn chờ phân, những thứ khác gần như đã sắm đủ.
Chỉ là Thi Hướng Minh chỉ có hai phiếu công nghiệp, sau khi đổi nồi hấp, dao bếp và xẻng xào thì vẫn chưa lấy được chảo xào.
Nghe nói trước cửa cửa hàng quốc doanh có người chuyên bán lại các loại phiếu, nên Vương Niệm lần này mang theo tất cả tiền riêng, định thử vận may.
Nhà là của hai người, không thể cứ để mỗi mình Thi Hướng Minh bỏ công bỏ của.
Đường tắt trong hẻm lồi lõm, nhiều viên gạch lát ngày xưa đã bị cạy mất, để lại từng hố nhỏ.
Dù cả hai đi rất cẩn thận, nhưng lúc rẽ góc, một chiếc xe đạp bất ngờ lao tới khiến họ giật mình.
Keng keng... keng keng...
Chiếc xe đạp loạng choạng lướt qua sát người hai người, cuối cùng kẹt bánh vào một hố nhỏ phía trước rồi đổ nghiêng.
Khi hoàn hồn lại, Vương Niệm phát hiện mình đang được Thi Hướng Minh bế gọn trong lòng, cả hai chân không chạm đất.