Sau đó, Tưởng Phượng sinh con gái trong trại cải tạo.
Vì không có ai chịu nhận nuôi, công an đành liên lạc với lãnh đạo của Thi Hướng Minh.
Cuối cùng, anh là người đón đứa bé ấy về nhà.
“Tưởng Phượng van xin anh hãy tìm một gia đình tốt nuôi con bé, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay nhà họ Tưởng. Nếu không, e là cả mạng sống cũng không giữ nổi.”
Thi Hướng Minh cũng từng tìm nơi gửi gắm, nhưng có lẽ đứa trẻ ấy có duyên với anh, bao nhiêu lần gửi đi đều không thành vì những lý do khác nhau.
“Em cũng biết đấy, nếu anh không nhận nuôi thì đứa nhỏ sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi, chờ phân về những tỉnh xa hẻo lánh. Anh… không thể làm vậy.”
Vương Niệm gật đầu hiểu ý.
Thời này, trẻ mồ côi không dễ được nhận nuôi, lại còn bị điều động tùy theo chỉ tiêu.
Nếu chẳng may rơi vào nơi nghèo đói thì cả đời coi như khổ cực.
“Con bé tên là Thi Uyển, hiện giờ hai đứa nhỏ đều do mẹ anh chăm sóc. Đợi được phân nhà ở trong xưởng, anh định đưa cả hai đứa về.”
Việc Thi Uyển không phải con ruột cũng không giấu được người nhà. Có vài người thân còn hay thì thầm bên tai lũ trẻ, nói toàn những lời khó nghe.
Tính cách hai đứa cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng vì thế.
Đứa lớn Thi Thư Văn thì hễ nghe ai gọi em mình là “con hoang” là lập tức lao vào đánh, mặt mũi thương tích liên miên.
Con bé Thi Uyển thì tính tình tự ti, yếu đuối, hay bị trẻ con hàng xóm dọa đến phát khóc.
“Cha mẹ tôi cũng lo chuyện thị phi ảnh hưởng đến anh cả và gia đình nhà anh ấy.”
Vương Niệm hơi nghiêng đầu, nhìn gương mặt không biểu cảm mấy của Thi Hướng Minh, vậy mà vẫn thấy được một tia cay đắng hiện lên rõ ràng.
Những chuyện anh kể, đều chất chứa trong đó là những năm tháng đơn độc rời quê đi học và sống nơi đất khách.
Là sự bất lực khi bị buộc phải ra nước ngoài, là những gập ghềnh không ai thấu.
Cuộc hôn nhân bị ông nội sắp đặt, cha mẹ vì thế mà cắt đứt quan hệ với ông.
Vậy mà cuối cùng lại quay về khuyên anh cố mà sống tiếp chỉ vì sợ anh trai trong đơn vị nhà nước bị liên lụy.
Đám cưới, sinh con… đều không có cha mẹ ở bên.
Trước khi về làm ở xưởng 431, hai đứa nhỏ đều do bảo mẫu chăm.
Thi Hướng Minh vào xưởng đến nay đã hai năm rưỡi, trong nhà vẫn nhiều lần viết thư giục đón bọn trẻ về.
Trong toàn bộ câu chuyện, anh không hề trách móc cha mẹ một lời.
Nhưng từng câu từng chữ đều toát ra cảm giác “tự mình gánh vác cả thế giới”.
“Nuôi một đứa là nuôi, nuôi hai đứa cũng thế.”
Vương Niệm nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay có phần tái nhợt của anh, hơi siết lại:
“Hai người chúng ta mà nuôi không nổi hai đứa trẻ thì còn nói gì nữa.”
“Em không cần làm gì cả.”
Thi Hướng Minh xoay tay lại, nắm chặt lấy tay cô:
“Anh có thể nuôi được cả ba người.”
“Em tin anh.”
Khoảnh khắc ấy, hai người không cần thêm bất cứ lời thề hẹn nào nữa.
Dù hiện tại Vương Niệm chưa rõ với đồng lương kia làm sao có thể gánh vác một nhà bốn miệng ăn, nhưng cô tin người đàn ông này nói được là làm được.
Còn Thi Hướng Minh, trái tim anh lúc này đang trào dâng niềm hạnh phúc chưa từng có. Vì anh sắp có một mái nhà đúng nghĩa!
Sau cuộc trò chuyện thẳng thắn hôm đó, trong vòng hai tháng kế tiếp, mối quan hệ giữa hai người đã tiến triển vô cùng nhanh chóng.
Lúc này, Thi Hướng Minh đang tập trung vào hai việc lớn.
Một là: đơn xin cấp nhà của anh đã được xưởng chấp thuận. Chỉ cần khu nhà tập thể mới xây xong là có thể dọn vào.
Hai là: thường xuyên về đại đội Hồng Kỳ, bàn chuyện cưới xin với vợ chồng Vương Hòa Bình.
Hồ sơ kết hôn bên đơn vị đã được duyệt, chỉ còn chờ chọn ngày lên huyện chụp ảnh, lấy giấy chứng nhận, rồi chính thức trở thành vợ chồng.
Trước đó, những chuyện như sính lễ, hồi môn, tiệc cưới… cũng cần sắp xếp ổn thỏa.
Thời buổi vật tư khan hiếm, muốn làm tiệc cưới phải tiêu tốn không ít tiền.
Ở công xã, phần lớn mọi người đều lựa chọn không tổ chức tiệc rình rang, dành tiền cho chuyện thiết thực hơn.
Về việc tổ chức hay không, Vương Niệm không có ý kiến gì.