[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 23:

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Niệm không khách sáo, nhận lấy rồi cởi giày vải ra thử luôn.

Thi Hướng Minh tranh thủ cúi xuống, dùng ngón tay cái ấn nhẹ lên đầu mũi giày:

“Giày không chật đi lại mới thoải mái. Hôm đó anh nhìn thấy đầu ngón chân cái của em trong đôi giày cao su bị chèn hơi méo, nên cố tình chọn loại mũi rộng.”

Vương Niệm: “…”

Lại một lần nữa bị sự tỉ mỉ của Thi Hướng Minh làm cảm động. Nhìn anh kiểm tra hai bên giày một lượt rồi mới đứng dậy với vẻ hài lòng.

“Lát nữa ăn xong anh sửa lại xe kéo cho em, đẩy sẽ nhẹ hơn.”

Từ đó, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Không phải những câu hỏi về sở thích hay lý tưởng sống, mà toàn là những chuyện đời thường nhỏ nhặt.

Thi Hướng Minh cũng không chủ động nói nhiều về công việc.

Chỉ thoáng nhắc rằng mình là nghiên cứu viên, học nửa chừng thì được cử đi du học ngành kỹ thuật cơ khí theo chính sách quốc gia.

Sau đó vì trong nước tạm ngừng chương trình mà anh phải quay về sớm.

Về nước xong, anh vào viện nghiên cứu kỹ thuật, mấy năm đó đất nước nhiều biến động, ngược lại lại trở thành thời gian anh chuyên tâm học hỏi nhất.

Về sau ra sao, Vương Niệm cũng đã được nghe đôi chút từ Hoàng Thu Hồng và Ngô Anh.

Hôn nhân đổ vỡ, chủ động ly hôn, rồi được điều tới xưởng 431 hỗ trợ.

Đợi Vương Niệm ăn xong, Thi Hướng Minh mang hộp cơm đi rửa sạch trong bếp, sau đó quay lại ngồi xuống bên bàn học.

“Anh muốn nói với em về cuộc hôn nhân đầu tiên của mình…”

Thấy Thi Hướng Minh tỏ vẻ nghiêm túc, Vương Niệm cũng đặt bút xuống, lắng nghe anh kể.

Càng nghe, vẻ mặt cô càng ngạc nhiên, đến cuối cùng còn không nhịn được mà bật thốt lên.

Câu chuyện rối rắm đến mức thật sự khó mà hình dung bằng lời.

Người vợ đầu tiên của Thi Hướng Minh tên là Tưởng Phượng, là do ông nội anh tự ý quyết định và gả vào nhà mà anh hoàn toàn không biết trước.

Khi trở về nhà, việc đầu tiên Thi Hướng Minh nghĩ đến là muốn xé bỏ hôn thư rồi đưa Tưởng Phượng trả về nhà mẹ đẻ, coi như chưa từng có cuộc hôn nhân này.

Không ngờ Tưởng Phượng lại khóc lóc ầm ĩ, còn nói nếu anh dám ly hôn thì cô ta sẽ thắt cổ ngay trước cửa nhà họ Thi.

Cha mẹ lại khuyên nhủ rằng hôn thư đã ký, con dấu đã đóng thì phải chấp nhận.

Cuối cùng, Thi Hướng Minh đành nhận mệnh, nghĩ thôi thì cứ sống với nhau cho qua ngày, sau đó đưa Tưởng Phượng cùng về thành phố sống trong khu nhà phân của viện nghiên cứu.

Tưởng Phượng là một cô gái lớn lên trong gia đình cổ hủ, tính cách trầm lặng ít nói, coi chồng là cả cuộc đời.

Sau khi con trai lớn là Thi Thư Văn ra đời, công việc của Thi Hướng Minh ngày càng bận rộn.

Có một lần, anh phải theo đoàn công tác liên tỉnh thực hiện một dự án lớn, ròng rã suốt một năm rưỡi mới từ vùng núi trở về thành phố.

“Vừa mở cửa vào nhà, cảnh đầu tiên anh thấy là Tưởng Phượng… đang mang bầu.”

Ngay khi nghe đến đây, Vương Niệm đã không kiềm được mà kêu lên khe khẽ, dù mí mắt cô đang nặng trĩu đến run rẩy vẫn phải cố mở ra nhìn anh.

Sau hơn một năm rưỡi công tác xa, trở về lại thấy vợ mình mang thai tám tháng, tính thế nào cũng không thể là con của anh.

Không còn nghi ngờ gì nữa, như lời Hoàng Thu Hồng từng nhắc, đứa con gái thứ hai không phải con ruột của Thi Hướng Minh.

Tưởng Phượng đã phản bội anh, người tình của cô ta là công nhân phụ trách lò hơi của viện nghiên cứu. Đứa bé là con của ai, chẳng cần nói cũng biết.

Nhưng cú sốc còn chưa dừng lại ở đó.

Sau khi cầu xin anh tha thứ bất thành, Tưởng Phượng lại chạy đến đơn vị khóc lóc tố cáo.

Kết quả là không ít đồng nghiệp vì không rõ đầu đuôi nên tưởng Thi Hướng Minh là kẻ bạc tình bỏ vợ con.

Sự việc chưa kịp lắng xuống, thì gã người tình kia đã bị bắt vì tội buôn lậu thép chuyên dụng phục vụ cho thí nghiệm của viện nghiên cứu.

Từ đó công an lần ra được dấu vết liên quan tới Tưởng Phượng.

Vì không được học hành tử tế, chẳng hiểu thế nào là tài liệu cơ mật, cô ta bị dụ dỗ, nhân lúc chồng đi công tác đã lén lấy chìa khóa phòng thí nghiệm cho người tình sao chép.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)