Dù gì cũng còn chưa cưới xin gì, để tránh miệng lưỡi người đời, cửa phòng dĩ nhiên vẫn để mở.
Nhưng có thêm ba bức tường che chắn, Vương Niệm cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Em đi lấy nước cho anh rửa mặt trước.”
Vương Niệm đặt hộp cơm lên bàn, xoay người vào bếp múc nước.
Thi Hướng Minh nhân lúc ấy, không giấu giếm gì mà thoải mái quan sát căn phòng riêng của Vương Niệm.
Chính giữa là chiếc giường gỗ đơn giản, chăn gối không gấp theo khuôn mà chỉ gấp sơ rồi đặt về đầu giường, trông khá tùy ý.
Tủ quần áo hai cánh màu sơn đỏ, nhìn là biết đã dùng nhiều năm. Hai vòng đồng trên cánh tủ đã mờ xỉn, chẳng còn bóng loáng như xưa.
Điểm nổi bật nhất trong phòng lại chính là chiếc bàn học đặt cạnh giường, nhìn như một khung tre được lót ván gỗ bên trên.
Thi Hướng Minh quay đầu nhìn về giá sách kê sát tường.
Trên ba tầng giá đều là sách giáo khoa, xen lẫn những cuốn vở có ghi tên học sinh.
Trên mặt bàn học còn đang mở sẵn hai quyển bài tập chưa chấm xong.
Nét chữ xiêu vẹo, phần lớn đều là tên người, chỉ riêng chữ “Liễu” thôi mà mỗi học sinh viết ra kiểu dáng khác nhau.
Ngay phía trên hàng chữ, có ba chữ nhỏ gọn được viết bằng bút máy, rõ ràng là để làm mẫu:
Liễu - Mai - Tú
Chữ tuy nhỏ, nhưng mỗi nét đều được viết cẩn thận. Nét cuối của chữ “Tú” hất bút mạnh mẽ, thu bút dứt khoát.
Nét chữ nết người…
Trong đầu Thi Hướng Minh bất chợt hiện lên mấy từ ấy.
Từ bếp vang lên tiếng nước, kéo Thi Hướng Minh trở lại thực tại.
Bên cửa sổ, một hũ dưa muối vỡ miệng cắm một bó hoa dại. Trên cánh hoa vẫn còn đọng vài giọt nước, lắc lư như sắp rơi.
Trên bàn là lọ mực đã dùng hơn nửa.
Loại mực này dù ở thành phố cũng không phải học sinh nào cũng có được.
Chỉ để mua một phiếu bút máy cũng đã là chuyện không dễ.
Nghĩ đến đó, anh càng hiểu rõ vợ chồng Vương Hòa Bình vì Vương Niệm mà đã tốn biết bao công sức.
Căn phòng tuy đơn sơ, nhưng từng chi tiết đều toát lên sự yêu thương mà người nhà dành cho cô.
Rất nhanh sau đó, Vương Niệm bê một chậu nước nóng bước vào.
“Anh rửa mặt đi, em đi hâm lại đồ ăn.”
Vương Niệm chưa vào thì Thi Hướng Minh vẫn chưa dám động tay vào gì.
Chỉ mấy phút trôi qua mà đồ ăn đã nguội lạnh hoàn toàn.
“Để anh đi nhóm bếp.”
Thi Hướng Minh vội thu hồi ánh nhìn, đậy nắp hộp cơm lại:
“Em vừa mới làm việc xong, nghỉ ngơi chút đi.”
“Vậy thì mình cùng đi.”
Lần đầu gặp, Thi Hướng Minh khiến người ta ấn tượng bởi dáng cao chân dài.
Lần gặp thứ hai, Vương Niệm nhận ra người này không hề gia trưởng, cũng không có cái kiểu “ăn thì phải bưng tới miệng”.
Tuy nhiên… cũng không loại trừ khả năng là do đang trong giai đoạn “ghi điểm”.
Nhưng sau này tiếp xúc nhiều, Vương Niệm mới phát hiện, sự chu đáo của anh là bản chất ăn sâu vào người, và anh phân biệt rất rõ ràng giữa người thân và người ngoài.
Chỉ qua vài hành động nhỏ là có thể đoán được ranh giới nằm ở đâu.
Cơm nước hâm nóng xong, Thi Hướng Minh mở nắp hộp cơm cho cô trước, đưa đũa đến tay rồi mới quay sang lo phần ăn của mình.
“Anh thấy các cô gái thành phố đều mặc áo đầm.”
Mới ăn được vài miếng, anh lại nhớ ra mục đích chính của chuyến đi này, liền vội đứng dậy tới góc phòng lấy cặp tài liệu.
Quà cho người lớn thì đựng trong túi lưới, còn món quà cho Vương Niệm thì được anh gói cẩn thận đặt riêng trong túi.
Gói giấy vuông vức bằng giấy xi măng, nhưng khe hở ở giữa để lộ một mảng vải màu xanh lam nhạt.
Thi Hướng Minh đưa gói quà cho Vương Niệm, rồi lấy ra thêm một đôi giày da đen có khóa, phần kim loại trên khóa phản chiếu ánh sáng, nhìn một cái là biết không rẻ.
“Không biết giày có vừa chân không. Nếu không vừa thì lần sau anh mua đôi khác.”
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy đôi giày cao su của cô, anh đã để ý.
Đôi giày ấy phần đầu đã bị mài xước, lộ rõ cả vết xám bạc trên mũi giày.
Chỉ riêng việc mua quần áo và giày này thôi, anh đã phải nhờ lãnh đạo nhà máy máy kéo đổi hộ phiếu giày da, loanh quanh vài ngày mới xoay được đôi này.