[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 21:

Chương Trước Chương Tiếp

Hai là nhân tiện nhắc đến chuyện hai đứa con của Thi Hướng Minh.

Những cô gái nhờ bà làm mối trước đây, phần lớn đều yêu cầu để hai đứa bé lại cho ông bà nội nuôi.

Chỉ riêng điểm này đã khiến Thi Hướng Minh không thể chấp nhận.

Ý của Hoàng Thu Hồng là: hai đứa nhỏ chắc chắn sẽ được đón về sống cùng, nên muốn Ngô Anh sớm nói chuyện trước với Vương Niệm, chuẩn bị tư tưởng cho cô.

Ngô Anh thì lại cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát, dù sao bà và Vương Hòa Bình cũng đã nuôi bé Hai như con ruột suốt mười mấy năm rồi còn gì.

“Chuyện đó chúng tôi không có ý kiến gì.”

Vương Hòa Bình lại gõ gõ điếu thuốc, nghĩ đoạn rồi cảm thấy có vẻ mình vừa đồng ý hơi nhanh, nên bổ sung thêm:

“Nhưng con phải hỏi lại ý bé Hai, để xem con bé nghĩ sao đã.”

Vợ chồng ông bà thấy đây chỉ là chuyện thêm hai đôi đũa vào mâm cơm, nhưng người thực sự sống cùng và gánh vác trách nhiệm là Vương Niệm, thì phải do chính cô quyết định.

Ngô Anh mỉm cười: “Chiều nay đưa cơm xong là bé Hai rảnh, đúng lúc hai đứa ngồi lại nói chuyện cho rõ.”

Đào ao cá vốn là việc của đàn ông, phụ nữ chủ yếu xúc bùn đưa sang một bên.

Nhóm hậu cần như Vương Niệm thì chỉ cần chuẩn bị cơm chiều.

Sau khi mọi người ăn xong và trả lại chén đũa, Vương Niệm và Lưu Xuân Hoa lại cùng nhau đẩy xe về.

Thi Hướng Minh chủ động nhận lấy tay đẩy xe. Chiếc xe vốn khó điều khiển vậy mà rơi vào tay anh thì lại ngoan ngoãn nghe lời, tốc độ quay về cũng nhanh hơn hẳn.

“Hai người cứ từ từ đi, tôi đi trước về nhà ăn giữ phần cơm.”

Lưu Xuân Hoa cũng biết mình ở lại lúc này chỉ là bóng đèn, dễ làm người ta ghét, thế là chưa đi được mấy bước đã tìm cớ lủi mất dạng.

Trước khi chạy đi còn không quên dặn lại: hai người muốn về lúc nào cũng được, cơm bảo đảm lúc nào cũng nóng.

Còn lại hai người, bầu không khí lập tức hơi gượng gạo.

Vương Niệm đưa tay sờ sống mũi, nghĩ bụng: mình hai đời cộng lại cũng gần năm mươi rồi, tuổi tác đủ cả, chắc nên là người chủ động mở lời.

Không ngờ đối phương cũng đang nghĩ như vậy.

Vì thế, hai người gần như cùng lúc mở miệng.

Câu nói vừa ra đã nhìn nhau bật cười, không khí căng thẳng cũng nhờ vậy mà tan biến.

“Anh mới về sáng nay à?”

“Sáng tám rưỡi anh mới về đến xưởng.”

Hai câu hỏi đáp… lại vừa vặn khớp nhau thành một đoạn hội thoại tròn trịa.

Vương Niệm cười cười: “Vậy là anh chưa ăn sáng đúng không?”

“Anh về đến nơi là xin nghỉ liền rồi đi luôn, chưa kịp ăn gì.”

“Anh đi xe hay đi bộ?”

“Anh đạp xe đến.”

Nói tới đây, Thi Hướng Minh bỗng nhớ ra xe đạp vẫn còn dựng trước nhà họ Vương, vội nói:

“Xe anh vẫn còn để trước nhà em đó.”

Hồi sáng vội tìm người quá, anh quên béng mất trên xe còn treo cả đồ mua cho Vương Niệm.

“Vậy thì gửi xe kéo lại trước nhà ăn, rồi mình về nhà luôn đi.”

Đại đội Hồng Kỳ xưa nay trị an rất tốt, tuy ai cũng nghèo nhưng gần như không có trộm cắp vặt.

Vương Niệm cũng không quá lo.

Hai người ôm khay cơm rời khỏi nhà ăn giữa một tràng hò reo trêu chọc.

Về đến cổng nhà, quả nhiên xe đạp vẫn dựng y nguyên, túi giấy treo ở tay lái cũng không mất đi đâu.

“Chị dâu!”

Vừa đẩy cửa bước vào sân, không ngờ chị dâu Trương Lan cũng đang ở trong nhà, lúc nãy Thi Hướng Minh đến thì chị ấy đang ngủ nên không biết gì.

Thế là lại thêm một màn giới thiệu qua lại.

Trương Lan cười tươi như hoa, thản nhiên quan sát Thi Hướng Minh từ trên xuống dưới, không hề ngại ngùng.

Bị chị dâu tương lai đánh giá công khai như thế, Thi Hướng Minh cũng không thấy khó chịu, trái lại còn hiểu được sự thẳng thắn và tự nhiên của Vương Niệm học từ đâu mà ra.

Gia đình họ Vương, từ Ngô Anh cho đến cô con dâu mà họ chọn, ai nấy đều là những người phụ nữ dứt khoát, không kiểu cách.

Bảo sao từ đầu đến giờ Thi Hướng Minh chưa từng thấy một chút e thẹn nào trên mặt Vương Niệm.

Ngay cả khi cười nhìn anh, nét mặt cũng rạng rỡ và thẳng thắn đến vậy.

Cuối cùng, trước khi thức ăn nguội hẳn, hai người mới vào trong phòng của Vương Niệm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)