“Em nói là kỹ sư Thi cũng có mặt?” Lục Vinh ngạc nhiên.
“Không phải sao, kỹ sư Thi còn ngồi ngay cạnh cô gái đó, còn gắp thức ăn cho người ta nữa.”
“Chẳng lẽ... là bạn gái của kỹ sư Thi?”
“Xem ra là vậy rồi!”
Chị Hồ hừ mũi, liếc nhìn vẻ mặt mỗi lúc một đen của bà mẹ chồng, trong lòng hả dạ không tả nổi.
Còn không soi gương nhìn lại con gái mình xem, tính nết ra sao mà còn mơ tới chuyện làm thân với Thi Hướng Minh?
Muốn làm mẹ vợ của cán bộ, giờ vỡ mộng rồi, chắc chắn trong lòng đang nghẹn tức mà không nói được!
Thấy mẹ chồng tức đến mức mặt mày biến sắc, tâm trạng chị Hồ thoáng chốc dịu xuống, cơn giận từ nãy cũng tan biến theo làn khói bếp.
“Phải công nhận, cô nữ đồng chí trẻ đó vừa xinh lại vừa khéo léo, đến cả người ngoài như tôi nhìn cũng thấy quý mến...”
Chị Hồ đang trong tâm trạng rất vui, liền xuýt xoa khen ngợi Vương Niệm với Lục Vinh.
Nói chưa dứt câu, hai vợ chồng đã không hẹn mà cùng vểnh tai nghe lỏm cuộc trò chuyện bên nhà hàng xóm.
Giữa hai căn phòng chỉ có một bức tường gạch đỏ, muốn nghe động tĩnh bên kia thì chẳng cần phải dán tai vào tường làm gì.
Kế đó... họ nghe thấy Thi Hướng Minh lại còn chủ động đề nghị đưa Vương Niệm về đại đội.
Hai người lập tức bật dậy, đứng ở hành lang dõi theo cho đến khi cả hai người khuất hẳn sau cầu thang.
“Phải nói chứ, nhìn cũng rất đẹp đôi đấy.”
Hoàng Thu Hồng và chị Hồ không hẹn mà cùng cảm khái.
Thi Hướng Minh chủ động đề nghị đưa Vương Niệm về đại đội.
Nhưng chưa ra khỏi cổng xưởng thì lại bị loa phát thanh gọi về vì công việc gấp.
Việc là ưu tiên hàng đầu, Vương Niệm tất nhiên không trách gì, chỉ dặn anh mau đi xử lý cho xong việc.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa họ cứ vậy mà kết thúc chóng vánh. Lần gặp lại kế tiếp... đã là giữa mùa hè.
Nửa tháng sau.
Thi Hướng Minh hoàn tất công việc hỗ trợ, vội vã quay lại xưởng 431. Vừa đặt túi hành lý xuống là lập tức đạp xe chạy về đại đội Hồng Kỳ.
Thời điểm này, công việc ngoài ruộng đã nhẹ bớt do vụ cấy đã xong.
Đại đội trưởng Hồ Xuân Sinh phát động mỗi đội sản xuất luân phiên cử người đến Tam Hoa Kiều đào ao cá.
Thi Hướng Minh đến không đúng lúc, đúng ngay hôm đội sản xuất số ba phải huy động toàn lực ra trận.
Vương Niệm lúc này là “đội trưởng hậu cần” của đội, có nhiệm vụ lo ba bữa cơm mỗi ngày cho mọi người đang vất vả ngoài bãi đào ao.
Khi Thi Hướng Minh đến, nhờ người trong làng chỉ đường, thì thấy Vương Niệm và Lưu Xuân Hoa đang cùng nhau đẩy chiếc xe đẩy đến ao cá mang cơm cho đội viên.
Một chiếc nón lá che đi hơn nửa khuôn mặt. Tay áo sơ mi được xắn cao lên tận bắp tay, ống quần cũng được vén tới tận đầu gối.
Cô còn đang hô khẩu hiệu “Một, hai, ba” để lấy sức đẩy xe.
Bánh xe gỗ không có bộ giảm xóc, chạy trên nền đất bùn càng thêm vất vả.
Hai cô gái gầy gò dùng hết sức để đẩy, mồ hôi trên má của Vương Niệm từng giọt từng giọt lăn xuống, rõ ràng rơi vào mắt cũng chẳng kịp lau.
“Đồng chí Vương!”
Thi Hướng Minh lập tức bước nhanh lên, vừa đi vừa xắn tay áo.
Trên con đường quê ngập tiếng ve sầu, giọng nói trong trẻo vang lên, khiến Vương Niệm thoáng ngỡ rằng mình đang nghe nhầm.
Cô ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mồ hôi che mờ tầm nhìn, nhìn thấy rõ... đúng là Thi Hướng Minh.
Nửa tháng trước chia tay trước cổng xưởng 431, từ đó không còn liên lạc.
Thời buổi này liên lạc khó khăn, nếu không có Hoàng Thu Hồng nhắn lại rằng Thi Hướng Minh bị nhà máy máy công cụ huyện mời đi hỗ trợ kỹ thuật, thì nhà họ Vương đã tưởng buổi xem mắt đó “hỏng” rồi.
“Sao anh lại đến đây?”
Vương Niệm mừng rỡ hỏi.
“Anh mới về sáng nay.”
Thi Hướng Minh đón lấy tay cầm xe đẩy, thuận thế nhấc bổng đầu xe lên: “Em ra ngoài nghỉ chút đi.”
Vương Niệm đứng sang bên, tháo nón lá ra quạt cho mát.
Nón vừa rời đầu, Thi Hướng Minh lập tức phát hiện chỉ mới nửa tháng không gặp, cô đã gầy đi rõ rệt, chiếc cằm nhỏ nhắn giờ càng trở nên sắc nét.
Ánh mắt anh bất giác lưu lại trên khuôn mặt ấy thêm mấy giây.