Mấy câu nói tuy không nặng lời, nhưng khiến sắc mặt Chu Sơn Tú tái mét, không nói được câu nào, chỉ quay đầu bỏ chạy.
Đến nước đó thì ai còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đúng là sống uổng mấy chục năm.
Có thể trong lòng Uông Văn Phương đã mơ hồ hiểu ra, nhưng miệng thì sao có thể thừa nhận? Nếu không, sau này còn ai dám nhờ bà ta làm mối nữa?
Không biết nghĩ thế nào, bà ta liền quay sang mắng Thi Hướng Minh một trận ra trò.
Thi Hướng Minh không cãi lại, cuối cùng còn nhận hết lỗi về mình, nói là do bản thân ăn nói bậy bạ mà xin lỗi.
“Thực ra không phải nhìn nhầm, mà là không muốn để người khác nắm thóp rồi quay ra gây chuyện với cô gái kia.”
Hoàng Thu Hồng thở dài kết luận.
Vương Niệm gật đầu đồng tình.
Không ra tay thì thôi, ra tay là đánh trúng chỗ hiểm.
Mời vào phòng nói chuyện là muốn giữ thể diện cho đối phương, ai ngờ Uông Văn Phương lại làm ầm lên, khiến cả dãy ký túc đều nghe thấy.
Sau đó lại chủ động nhận lỗi, chắc cũng là để bảo vệ danh dự cho Chu Sơn Tú.
Thi Hướng Minh… rốt cuộc là người như thế nào?
Một kỹ sư cao lớn, học thức đầy mình?
Hay là một người mềm mỏng nhưng tuyệt đối không yếu đuối, xuất thân từ gia đình y học?
Dù là ai, thì Vương Niệm lại càng thấy tò mò hơn.
“Nhà tôi vừa tới văn phòng gọi đồng chí Thi rồi, chắc sắp tới nơi.”
Nói đến đây, ánh mắt Hoàng Thu Hồng hơi dao động, liếc sang Vương Niệm, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Trong nhà cũng chẳng chuẩn bị được gì ngon, hay là… bé Hai với Mỹ Lệ đi mua ít rau hộ bác nhé?”
Rõ ràng là muốn để Ngô Anh và Hoàng Thu Hồng nói chuyện riêng.
Vương Niệm tất nhiên hiểu ý, mỉm cười đứng dậy, vỗ nhẹ ống quần cho phẳng nếp:
“Vậy cháu đi gọi bé Mỹ Lệ.”
Hai người ríu rít nói cười cùng nhau bước xuống cầu thang...
Khi Vương Niệm và Trương Mỹ Lệ xách rau quay trở về theo lời dặn của Hoàng Thu Hồng, cách họ chừng mười mấy mét phía sau cũng có hai nam đồng chí đang đi bộ.
Người đàn ông trung niên thấp đậm, có hơi hói đầu đang không ngừng luyên thuyên. Người thanh niên trẻ thì từ đầu đến cuối chỉ im lặng gật đầu nghe.
“Chị dâu chú nói vậy là vì muốn tốt cho chú thôi.”
Người trung niên dùng mu bàn tay lau nước bọt bắn ra do nói quá hăng, tiếp tục giọng điệu đầy thuyết phục: “Chẳng lẽ chú định sống cả đời mà không cưới vợ thật à…”
Chàng trai trẻ vóc dáng cao ráo, đường nét gương mặt mang theo nét điềm đạm, dịu dàng. Tay phải khớp xương rõ ràng khẽ nâng lên day day giữa trán, từng cử chỉ đều toát lên vẻ nho nhã.
“Lát nữa dù chú không vừa ý người ta, cũng tuyệt đối không được nói bậy gì nữa.”
Vừa nghĩ đến mấy chuyện xảy ra lúc trước là trán của Trương Lượng đã giật liên hồi. Chỉ sợ vợ chồng mình cũng giống Uông Văn Phương, vì cư xử không đúng mà đắc tội nặng với phía nữ.
“Anh đừng trêu em nữa, chẳng phải khi đó em bị ép đến đường cùng rồi sao!”
Thi Hướng Minh cười khổ bất lực.
Nếu không phải cô Chu kia ép người quá đáng, từng câu nói đều mang ý “không cưới thì phá hỏng thanh danh”, thì ai lại phải thẳng thừng vạch trần chuyện cô ta đang mang thai giữa chốn đông người như vậy?
Lý lẽ và sự thật chẳng thể nào thắng được sự cố chấp ngang ngược.
“Nhưng lần này khác, cô bé này là do chị dâu chú giới thiệu, anh còn đặc biệt nhờ người lên tận đại đội Hồng Kỳ dò hỏi đấy, chú đoán xem sao nào…”
Không dò thì không biết, chứ hỏi ra mới thấy bé Hai đúng là nổi tiếng khắp đại đội Hồng Kỳ.
Nhà ai có con gái trong độ tuổi đi học mà chưa từng đến học chữ với cô ấy đâu? Chỉ riêng việc biết chữ thôi cũng đủ để rất nhiều gia đình có con trai tìm đến hỏi thăm.
Có văn hóa, lại có tiếng khéo léo trong làng. Ngay cả chuyện nuôi heo thôi mà heo cô nuôi còn béo hơn người khác.