[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 15:

Chương Trước Chương Tiếp

“Ăn chậm thôi.”

Cô bé gặm bánh đến mức cổ rướn dài ra vì nghẹn, nhưng vẫn không nỡ dừng lại.

Thấy vậy, Vương Niệm vội đưa ly nước đường trắng của mình tới trước mặt cô bé, đỡ đầu rồi đút cho cô bé uống hết nửa ly.

Đợi cô bé uống xong, cô mới nhẹ nhàng vỗ lưng mấy cái.

“Chị ơi,” bé Mỹ Lệ uống thêm ngụm nước rồi tinh ranh chớp mắt: “Em biết chị đến để xem mắt.”

“Vậy càng hay. Em nói cho chị biết đi, đồng chí Thi kia là người thế nào?”

Vương Niệm bật cười hỏi.

“Chú Thi đi rất nhanh, tay lại dài lắm luôn…”

Mỹ Lệ có phần giống mẹ, Hoàng Thu Hồng, mở miệng là líu ríu không ngớt. Mọi lời mô tả về Thi Hướng Minh đều từ góc nhìn trẻ con mà ra.

Ít nói, ít cười, bọn trẻ trong xưởng đều sợ anh, anh còn có thể dùng một tay nhấc bổng một đứa trẻ mười tuổi lên không trung.

Vừa nói vừa ra sức múa tay diễn tả, khiến Ngô Anh và Vương Niệm cười nghiêng ngả.

Thời gian cứ thế trôi qua trong tiếng cười nói…

Đến khi Hoàng Thu Hồng hấp tấp đẩy cửa bước vào, bé Mỹ Lệ như thể bị ai bấm nút “tạm dừng”, lập tức ngoan ngoãn ngồi im một góc.

“Tôi hỏi được rồi!”

Vừa ngồi xuống, Hoàng Thu Hồng đã nắm lấy tay Vương Niệm, cười rạng rỡ nói tiếp:

“Đồng chí Thi hoàn toàn không đồng ý với vụ mai mối của Uông Văn Phương. Là do bà ta mặt dày dẫn cô gái kia tới tận ký túc xá nam thôi!”

Xưởng nghe thì rộng, nhưng tin tức truyền đi còn nhanh hơn gió.

Ngay khi Hoàng Thu Hồng vừa đến khu ký túc xá, đã bị trưởng ban bảo vệ giữ lại thông báo rằng, Uông Văn Phương đưa một cô gái chưa chồng ngang nhiên vào khu nhà tập thể nam, khiến người ta phải báo lên bộ phận an ninh.

Ngay khi nhận được tin báo, họ vội vã chạy tới khu ký túc, vừa hay bắt gặp cảnh Uông Văn Phương đang đứng trước cửa phòng Thi Hướng Minh lớn tiếng mắng mỏ.

“Cháu có biết bà ta mắng gì không?”

Hoàng Thu Hồng thở hồng hộc, lau khóe mắt một cái rồi nói tiếp:

“Bà ta mắng đồng chí Thi là mắt mù, đáng bị đội nón xanh.”

Vương Niệm hơi sửng sốt:

“Vậy đồng chí Thi đã nói gì mà khiến bà ấy nổi điên đến mức vạch luôn vết sẹo của người ta ra vậy ạ?”

“Gia đình đồng chí Thi vốn là dòng dõi y học cổ truyền, ông cụ nhà họ Thi trước khi nghỉ hưu từng là bác sĩ quân y trong quân đội đấy.”

Hoàng Thu Hồng nói đến đây thì ra vẻ thần bí, như muốn giữ lại để kể sau.

Ngô Anh vẫn chưa hiểu mối liên hệ giữa việc xuất thân danh giá ấy và cơn thịnh nộ của Uông Văn Phương.

“Chẳng lẽ… đồng chí Thi phát hiện ra điều gì?”

Vương Niệm khẽ động tâm, hỏi dò.

“Vẫn là cô bé Hai nhà mình thông minh.”

Hoàng Thu Hồng vỗ nhẹ mu bàn tay Vương Niệm, rồi đuổi bé Mỹ Lệ ra ngoài, lúc này mới hạ giọng tiếp tục:

“Nghe nói thôi nha, chỉ là nghe nói… cô gái kia có bầu rồi…”

Chuyện là Thi Hướng Minh đã từ chối lời đề nghị ‘tìm hiểu trước’ từ phía Chu Sơn Tú, không ngờ điều này lại khiến Uông Văn Phương nổi giận.

Trước tiên, bà ta cố thuyết phục rằng hai đứa trẻ của anh cần một người mẹ chăm sóc, rồi tiếp tục ca ngợi các điều kiện ưu tú của cô gái bên phía mình.

Nói kiểu gì cũng phải tốt hơn người mà Hoàng Thu Hồng giới thiệu…

Tóm lại là dùng mọi lý lẽ để ép anh đồng ý, bộ dạng như thể nếu không gật đầu thì bà ta sẽ dây dưa đến cùng.

Cuối cùng, Thi Hướng Minh mời hai người vào phòng để nói chuyện riêng.

Anh thẳng thắn đề nghị rằng cô gái ấy nếu muốn che giấu thì trong vòng ba tháng tới nên lập tức kết hôn, nếu không thì khi cái bụng lộ ra, bị Ủy ban Cải tạo Đạo đức phát hiện sẽ bị bêu rếu khắp cả xóm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)