[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 14:

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Niệm còn chưa uống hết chai nước đã bị kéo đứng dậy.

Cả nhóm không còn tâm trí nào để tiếp tục tham quan khu xưởng nữa, vội vã chạy thẳng về phía khu gia đình công nhân.

Trên đường đi, Hoàng Thu Hồng vẫn tranh thủ giải thích tình hình hiện tại của Thi Hướng Minh cho Vương Niệm nghe.

“Đồng chí Thi mới điều đến chưa bao lâu, nên hiện vẫn ở ký túc xá dành cho người độc thân. Nhưng cháu yên tâm…”

Thi Hướng Minh đến đây chỉ có một mình, hai đứa con tạm thời được gửi ông bà nội trông coi.

Ban đầu tính ổn định xong sẽ đón con lên, đến lúc đó xưởng sẽ bố trí nhà ở cho.

Nhưng ai ngờ vừa đến nơi đã bận tối tăm mặt mũi, chưa kịp nghỉ ngơi lại bị nhà máy kéo về huyện để hỗ trợ kỹ thuật hai tháng.

“Để bác nói nhỏ cho cháu nghe…”

Đến trước một tòa nhà nhìn như mới xây chưa lâu, Hoàng Thu Hồng kéo tay áo Vương Niệm, hạ giọng nói:

“Tòa nhà dành cho cán bộ này có tên của đồng chí Thi đó.”

Bên trong thế nào thì không nhìn được, nhưng chỉ cần nhìn bề ngoài là lớp đá mài, cũng đủ biết chất lượng cao hơn hẳn mấy dãy nhà gạch đỏ.

Vương Niệm chưa kịp suy nghĩ thêm thì ánh mắt đã bị một bóng người khác thu hút.

“Không phải là Chu Sơn Tú đó sao!”

Ngô Anh cũng nhận ra nhóm người đang đi vào khu ký túc xá.

Lông mày Hoàng Thu Hồng giật mạnh, vội vã quay đầu nhìn theo.

Chỉ một cái liếc, mặt bà liền sầm xuống, môi mấp máy như muốn mắng, trong lòng chắc đang rủa mấy câu cho hả giận.

“Là vợ của đồng chí Chu, Uông Văn Phương!”

“Chủ nhiệm Hoàng quen cô ấy ạ?”

“Nói ra thì dài lắm…”

Chuyện bà ấy và Uông Văn Phương không ưa nhau phải truy ngược về trước khi chuyển đến dốc Trường Sinh.

Những ân oán từ hồi đó... bây giờ không tiện nói nhiều.

Nhìn đám người kia vừa nói cười vừa bước vào khu ký túc, Hoàng Thu Hồng đành buông tiếng thở dài:

“Về nhà bác nghỉ chân một lát đã.”

Giờ phải nắm rõ tình hình, nếu Thi Hướng Minh mà thật sự có tình ý với Chu Sơn Tú, thì người làm mai như bà ấy chẳng khác nào đắc tội to rồi.

Nhà của Hoàng Thu Hồng nằm trên tầng hai, phòng đầu tiên của tòa nhà ba tầng bằng gạch đỏ, một trong những dãy nhà cán bộ được xây dựng sớm nhất trong khu xưởng.

Căn hộ chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ, bếp nằm đối diện hành lang, còn nhà vệ sinh công cộng thì ở cuối hành lang.

“Tiểu Mỹ, con rót nước cho dì với chị Vương Niệm đi, mẹ qua văn phòng gặp ba con một chút.”

Dẫn hai người tới cửa nhà mình, Hoàng Thu Hồng kéo một cô bé tám chín tuổi từ nhà bên cạnh ra, sau đó khí thế hừng hực quay đầu chạy xuống tầng.

“Dì ơi, mời uống trà.”

Cô bé tên là Trương Mỹ Lệ, hoạt bát dễ gần. Sau khi đón khách vào phòng khách, cô bé nhanh nhẹn rót trà, lấy kẹo.

Rót trà cho Ngô Anh xong, cô bé lại rót thêm một ly nước đường trắng, rồi còn cẩn thận lục trong tủ ra một chiếc bánh quy đường, đưa tới trước mặt Vương Niệm.

“Mẹ em nói mấy chị gái đều thích ăn ngọt. Chị ăn đi!”

“Là em thèm ăn thì có!”

Vương Niệm nhìn thấu tâm tư của cô bé, mỉm cười đưa bánh lên miệng cô bé:

“Em ăn đi, chị không nói với mẹ em đâu.”

“Cảm ơn chị!”

Bé Mỹ Lệ cảm thấy chị Vương Niệm “rất hiểu lòng người”, cảm tình lập tức tăng vọt, liền ngồi xuống sát mép ghế, vừa ăn vừa nhai nhồm nhoàm như sóc nhỏ.

Trong phòng khách ngoài bộ ghế gỗ còn có một chiếc giường kê sát tường, buổi tối chỉ cần kéo rèm lại là thành phòng ngủ.

Nên gian phòng khách nhỏ xíu trở nên vô cùng chật chội, muốn đi lại trong nhà cũng không dễ dàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)