Khu sinh hoạt của xưởng 431 được xây giữa ba ngọn núi, thậm chí một vài tòa nhà còn nằm trên sườn và đỉnh núi phía Bắc, nhìn quanh chỉ thấy từng dãy nhà thấp cao nối tiếp nhau.
Hệ thống đường xi măng thông suốt mọi nơi, hai bên đường còn trồng hàng cây xanh mát.
“Chỗ kia là nhà khách của xưởng, phía trước nữa là nhà hàng, chuyên dùng để tiếp đãi lãnh đạo và tổ chức tiệc cưới.”
Hoàng Thu Hồng vừa đi vừa nhiệt tình giới thiệu những nơi họ đi qua.
Cửa hàng tạp hoá, cửa hàng xưởng, bệnh viện, nhà ăn, nhà tắm công cộng, rạp chiếu phim, trường học…
Những gì công xã có thì xưởng có, mà công xã không có thì xưởng vẫn có!
Ví dụ như: câu lạc bộ công nhân, nhà trẻ, sân bóng sao, công viên nhỏ… toàn những tiện ích mà người dân nông thôn chưa bao giờ dám mơ tới.
Dù mang trong mình linh hồn hiện đại, Vương Niệm vẫn bị loạt công trình ấy làm cho hoa mắt chóng mặt.
Tất cả những thứ này đã khiến xưởng 431 trở thành một “xã hội thu nhỏ”, nơi mà con người có thể sinh sống, sinh con, dưỡng già, bệnh tật hay mất đi đều có chỗ.
Trong số đó, đương nhiên nhiều nhất vẫn là khu nhà ở của các gia đình công nhân.
“Ta nghỉ một lát rồi đi xem khu nhà ở nha.”
Từ cổng chính đi đến phòng thực phẩm cũng mất đến mười lăm phút, Hoàng Thu Hồng mời hai người ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài cửa để nghỉ chân.
“Bảo sao các cô gái chưa chồng trong công xã đều ao ước gả vào xưởng 431, hôm nay tôi mới hiểu vì sao!”
Tuy xưởng đã xây được vài năm, nhưng cả Ngô Anh và Vương Niệm đều chưa từng đến đây lần nào. Một vé xem phim giá đến năm hào, bà chẳng nỡ mua.
“Xưởng còn xây đẹp hơn cả huyện nữa à?”
Vương Niệm chưa từng lên huyện, tò mò hỏi: “Trên huyện trông thế nào vậy bác?”
“Đường trên huyện còn xấu hơn đây nhiều.”
Ngô Anh trả lời thật lòng, rồi chỉ về phía trước:
“Cháu nhìn thấy chiếc xe hơi kia không? Trên huyện còn chẳng có cái nào đâu.”
Vương Niệm quay đầu nhìn, thấy một chiếc xe jeep màu xanh lục dừng ở phía trước, đợi dòng người đi qua mới tiếp tục lăn bánh.
Thân xe cao lớn, hai đèn pha trắng ở đầu xe trông vô cùng nổi bật.
Xe chạy ngang qua, hai khuôn mặt lướt qua tầm mắt. Người thanh niên ngồi ghế sau vừa vặn quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, trùng hợp lúc ấy Vương Niệm lại quay đi.
“Chắc là lãnh đạo trong xưởng rồi.” Ngô Anh đoán thêm một câu.
“Đây, uống tí nước ngọt đã.”
Vài phút sau, Hoàng Thu Hồng từ phòng tiêu dùng đi ra, trong tay ôm ba chai nước ngọt, đưa mỗi người một chai.
Nước cam có màu cam đục, mùi đường hóa học nồng nặc, nhưng uống vào vẫn mát lạnh, giải khát hiệu quả.
Vương Niệm uống hai ngụm, bỗng hỏi: “Chủ nhiệm Hoàng có quen đồng chí Chu Sơn Tú không ạ?”
“Không quen đâu!”
Hoàng Thu Hồng sửng sốt. Ngô Anh cũng ngạc nhiên hỏi thêm:
“Ý cháu là con gái lớn của ông Chu Đại Năng đó hả?”
Vương Niệm gật đầu, rồi chậm rãi nói:
“Đồng chí Chu Sơn Tú cũng đi xem mắt với đồng chí Thi Hướng Minh, nghe nói... là hôm nay.”
Lần trước tình cờ bắt gặp cảnh lén lút kia, Chu Sơn Tú đã nói rất rõ về buổi xem mắt, còn đặc biệt dặn Tạ Hoa nếu có gặp nhau trên đường thì làm như không quen biết.
Khi ấy Ngô Anh vẫn chưa nhờ người chuyển lời tới Hoàng Thu Hồng, ngày cụ thể chưa được ấn định.
Nào ngờ khi nhận được thông báo đến xưởng gặp mặt thì lại trùng khớp với hôm ấy.
“Có chuyện đó thật sao!”
Hoàng Thu Hồng giật mình đứng bật dậy, chai nước ngọt mới uống hai ngụm đã bị đặt vội xuống bàn:
“Tôi phải xem xem là ai dám cướp mối làm mai của tôi!”