[Thập Niên 70] Mẹ Kế Ở Xưởng Số 3

Chương 11:

Chương Trước Chương Tiếp

Khu trại của các thanh niên trí thức nằm gần văn phòng đại đội. Nếu đi từ cổng chính sẽ mất hơn hai mươi phút, nên bình thường Tạ Hoa toàn đi xe đạp đến nhà ăn.

Nhưng Vương Niệm và Lưu Xuân Hoa vốn lớn lên trong làng, biết có một con đường nhỏ vòng qua ruộng ngô dưới chân núi, có thể rút ngắn hơn nửa quãng đường.

Chỉ có điều... con đường ấy khá vắng vẻ, thi thoảng lại gặp vài chuyện “không tiện để người khác thấy”.

Đúng lúc hôm nay, Vương Niệm đã vô tình bắt gặp một cảnh tượng như vậy.

Sau đám cỏ cao quá đầu người là ruộng ngô tập thể của đại đội, sát bên là hai đống củi xếp thành hàng cao.

Tiếng động khó nghe phát ra từ phía sau đống củi thứ hai.

Tai Vương Niệm thính hơn Lưu Xuân Hoa, vừa nghe vài âm cuối là lập tức đoán được đang xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt cô thay đổi, lập tức kéo tay Xuân Hoa, định rút lui trở lại qua lỗ nhỏ phía sau.

Dù gì cũng là người cùng đại đội, nếu chẳng may nhận ra ai đó, sau này gặp mặt sẽ vô cùng khó xử.

“Đợi đã!”

Lưu Xuân Hoa không chịu đi, ngược lại còn kéo Vương Niệm bước thêm hai bước: “Chị nghe giọng ai quen quen.”

Giọng đàn ông kia... chẳng phải chính là người mà họ đang định tìm, Tạ Hoa sao?

Còn cô gái kia... không phải là Giang Yến người yêu của Tạ Hoa, mà là con gái của trưởng thôn làng bên, Chu Sơn Tú.

Hai người lập tức thay đổi sắc mặt. Dưới lớp cỏ cao, cả hai nhìn về phía đống củi nơi phát ra tiếng động.

Chu Sơn Tú đang chỉnh lại mái tóc, còn Tạ Hoa thì chưa kịp mặc quần áo cho chỉnh tề, ngả người dựa vào đống củi, ngực để trần lộ ra ngoài.

“Anh nghe nói... em sắp đi xem mắt đúng không?”

Theo con mắt của Vương Niệm mà nói, Tạ Hoa chẳng có điểm nào đẹp trai cả, đặc biệt là đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh kia, nhìn thế nào cũng toát lên vẻ gian xảo.

So với các nam thanh niên trong thôn, thì điểm hơn duy nhất của anh ta chỉ là đầu tóc và cách ăn mặc.

Cũng nhờ vào cái mác thanh niên trí thức, nên mới khiến những người chưa từng trải sự đời như mấy cô gái trong làng mơ tưởng đến việc được gả cho “người có học”, từ đó mà tự tô vẽ thêm đủ điều tốt đẹp cho anh ta.

Nguyên chủ cũng từng là một trong những người bị vẻ ngoài ấy lừa gạt.

Chu Sơn Tú sau khi sửa lại quần áo, liền tháo tóc ra tết lại từ đầu. Nghe đến chuyện xem mắt, cô liếc mắt trừng Tạ Hoa một cái:

“Tôi đi xem mắt, mà anh lại vui đến thế sao!”

Giọng nói kia, thay vì tức giận, lại mang theo chút nũng nịu.

“Em còn không rõ tình cảnh của anh sao, nếu theo anh thì cả hai chúng ta đừng mong quay lại thành phố.”

Chu Sơn Tú bật cười thành tiếng, còn gật đầu đồng tình:

“Anh với Giang Yến quen nhau chẳng phải cũng vì muốn quay về thành phố à? Người khác không biết, nhưng em thì biết rõ, cha của Giang Yến đâu phải người tầm thường.”

“Miễn là em hiểu là được. Mà nói thật, em sắp xem mắt với ai đấy?”

Chu Sơn Tú khẽ nhướng mày, cười nhẹ: “Một kỹ sư cấp cao ở xưởng 431, nghe nói là người chính gốc thủ đô đấy.”

Cái vẻ mặt đắc ý kia, Vương Niệm nhìn thấy rõ ràng, cứ như thể đang nói đến một món hàng hóa cao cấp được niêm yết giá.

“Anh ta tên gì vậy? Có cần anh nhờ người điều tra lý lịch cho?”

“Không cần phiền anh. Người ở xưởng 431 ai mà chẳng biết Thi Hướng Minh…”

Thi Hướng Minh?

Chẳng phải đó chính là đối tượng xem mắt mà bác gái nhắc đến sao?

Chu Sơn Tú dường như rất coi trọng buổi xem mắt lần này, thao thao bất tuyệt hết lời khen ngợi Thi Hướng Minh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)