Cố Trung Quốc tay chân nhanh nhẹn nhanh chóng bế Tam Bảo từ mép ghế lên.
“Cái ghế này để đây không an toàn lắm. Tam Bảo cũng sắp biết đi rồi, trên đảo có chỗ nào làm được xe tập đi cho Tam Bảo không anh?” Giang Uyển bị dọa thót tim.
Cố Trung Quốc ôm chặt Tam Bảo: “Có chứ, hồi trước anh đi đóng đồ dùng trong nhà. Người ở đó thấy anh đóng nhiều vật dụng, biết anh có con chín tháng tuổi nên đề nghị tặng anh một chiếc ghế lắc, chính là cái xe tập đi như em bảo đấy.”
“Vậy tốt rồi. Nhưng mà nên đưa họ thêm chút tiền. Họ không nhận thì mình mua ít thịt mang qua đó. Nhóm thương binh đó làm cũng không dễ dàng gì.”
“Ừm, nghe lời em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây