“Mẹ đây là cảm động, được rồi được rồi, chúng ta ngồi xuống ăn cơm đi.” Giang Uyển lau nước mắt rồi cười nói.
“Mẹ, mẹ xem quần áo chúng con mặc cùng túi xách có giống như lúc đó mẹ làm cho chúng con không?” Đại Bảo nhân cơ hội hỏi.
“Giống giống, con làm chỗ nào vậy? Có thể làm giống y như đúc nữa...” Ánh mắt Giang Uyển còn có chút đỏ nhưng trên mặt đều là nụ cười.
“Con cố ý đi tìm một xưởng may làm, lúc trước quần áo của Nhị Bảo và túi của Tam Bảo vẫn còn nên con cầm qua để cho thợ may chỉnh theo kích thước người trong nhà chúng ta, may cho mọi người quần áo giống nhau như đúc.” Đại Bảo đắc ý nói.
Trong lòng Giang Uyển cao hứng, liền cười nói: “Được được được được, Đại Bảo, con rất có tâm, mẹ cảm ơn con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây