“Người nọ nói cái gì?” Giang Uyển khẩn trương hỏi.
“Người nọ nói Tưởng Phúc không phải thứ tốt gì, cậu ta làm cùng một vị trí với Tưởng Phúc, trước khi làm việc thì họ có uống chút rượu, khi đó Tưởng Phúc không cẩn thận lỡ miệng nói cậu ta mới tìm được một người bạn gái, gia đình cô ấy vừa có tiền vừa có quyền, sau này cậu ta có thể không cần phải lo cơm áo gạo tiền nữa...”
Giang Uyển cười lạnh nói: “Hừ, người có tiền là em, có quyền là anh, vậy có liên quan gì đến cậu ta? Hơn nữa, em có tiền cũng sẽ không cho cậu ta, anh có quyền cũng sẽ không lạm dụng, cậu ta lấy đâu ra tự tin như vậy chứ?”
“Người này được trong nhà cưng chiều từ nhỏ đến lớn nên tính tình ích kỷ đã ăn sâu vào người rồi. Chỉ cần người khác có đồ đạc gì và có quan hệ với cậu ta thì sẽ đều là của cậu ta hết.” Cố Trung Quốc đã gặp qua rất nhiều người như vậy nên tất nhiên anh có thể biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
“Cậu ta nghĩ mình xứng đáng được như vậy sao? Xứng với cái rắm ấy!” Giang Uyển tức giận đến mức nói những lời thô tục, cũng may mắn là đi điều tra. Nếu không lỡ như Tam Bảo vướng phải cái bẫy ôn nhu của Tưởng Phúc thì xong rồi, giống như kiếp trước bà cũng vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây