Tam Bảo biết mình lỡ miệng, trong lòng hơi thấp thỏm, lập tức mặc kệ son môi cái gì đó có đẹp hay không, vừa chạy vừa nói: “Cứ xem như hồi nãy mẹ chưa nghe thấy gì hết nha mẹ, con chưa nói gì hết á!”
Chờ Tam Bảo đi ra khỏi phòng, Giang Uyển ngồi cười không ngừng nói với chồng: “Anh thấy chưa? Gác ở đây bịt tai trộm chuông đấy.”
Cố Trung Quốc cũng cảm thấy buồn cười: “Dù sao ý của con bé là hai chúng ta chưa nghe được gì, vẫn là em thông minh nhất, mới hỏi mấy câu mà đã lòi ra ngay.”
“Em cũng không phải cố ý, chỉ là thuận miệng nói chữ bạn trai, không ngờ Tam Bảo không đánh đã khai.” Giang Uyển xua xua tay, thật sự không phải là do bản thân cố ý hỏi.
“Sao Tam Bảo không nói đến chuyện bạn trai nhỉ? Anh còn tưởng đâu con bé không có bất kỳ suy nghĩ nào về vấn đề này chứ.” Cố Trung Quốc tò mò nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây