Người đó đi từng bước về phía mình nhưng cô vẫn không thể nhìn thấy được khuôn mặt ấy.
Giang Uyển nuốt nước miếng, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, cầm dao trong tay chuẩn bị vung tới người trước mặt, đồng thời định chạy ra ngoài tìm người hỗ trợ.
Nhưng mà người này bỗng dưng cười một tiếng rồi gọi: “Mẹ...”
Con dao trong tay Giang Uyển không nắm chặt suýt chút nữa đã rớt xuống, cô cau mày nhìn kỹ mặt người nọ, lúc này mới thấy rõ thì ra là Đại Bảo.
Giang Uyển phục hồi tinh thần mới phát hiện trời nóng như vậy mà mình lại đổ mồ hôi lạnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây