Cố Trung Quốc nghiêm túc ngồi bịa chuyện xưa, nhìn ba cặp mắt tín nhiệm của các con, anh có hơi chột dạ một xíu nhưng rất nhanh đã bị sự sùng bái của bọn nhỏ hòa tan đi mất.
Giang Uyển cười như không cười mà nhìn chồng cô bịa ngụ ý, nếu không phải cô đã cùng anh sống bên nhau lâu như vậy có khi cô cũng bị lừa mất, nhưng nhìn khuôn mặt sùng bái và đầy chờ mong của bọn nhỏ cô cũng không muốn nhiều lời, ít nhất là cô sẽ không nói với bọn nhỏ, thỉnh thoảng có vài lời nói dối thiện ý cũng không sao.
Có lẽ lúc ấy chồng cô lấy tên cho bọn nhỏ đúng thật là tùy ý, không có ngụ ý gì, nhưng giờ phút này, tên bọn nhỏ đều đã có ngụ ý mới, là sự kỳ vọng và chúc phúc dành cho các con của những người làm cha làm mẹ như bọn họ.
“Thấy chưa, mẹ đã nói chắc chắn là tên các không phải bán sỉ, mà là có ý nghĩa đặc biệt…” Giang Uyển cười nói với bọn nhỏ.
“Oa, hóa ra tên tụi con có ý nghĩa như vậy, thật tuyệt!” Lúc này Tam Bảo không tức giận chút nào nữa, vui vẻ đến mức mặt đều đỏ bừng lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây