“Vợ à, Đại Bảo và Nhị Bảo đã là học sinh cấp ba rồi, em đừng xem chúng nó là trẻ con mà đối đãi nữa, hơn nữa bọn nhỏ đi chuyển bàn chuyển ghế, phát tờ rơi, chia sẻ những lo lắng và giải quyết vấn đề giúp mẹ cũng không phải là việc đáng làm sao? Chắc chắn các con cũng sẽ sẵn lòng.” Cố Trung Quốc biết trong lòng ba đứa nhỏ chắc chắn sẵn lòng chia sẻ giúp cô, dù sao mấy ngày nay cô gái nhỏ mệt mỏi như vậy bọn họ cũng nhìn thấy được, chỉ là không biết giúp đỡ như thế nào thôi.
“Được rồi, vậy để em suy nghĩ một chút, ngày mai lại nói tiếp.
Sáng hôm sau, Giang Uyển đến bốt điện thoại gọi điện cho mẹ cô như hôm qua đã nói. Sau khi xác nhận được chuyện cha mẹ cô sẽ tới đây, Giang Uyển mới quay đầu đi đến Đại học Vọng Giang.
Mấy tháng trước đến thành phố Vọng Giang cô đã tuyển được một vài sinh viên nhờ giáo viên đại học trước đây của Mộc Uyển Nhu giới thiệu cho, nếu không cô cứ thật thà đến trường tuyển người, trung tâm dạy thêm gì gì đó có lẽ cũng sẽ không đi được đến đoạn này, e là mọi người sẽ coi cô là kẻ lừa gạt.
Giang Uyển mời mấy người đó đến quán trà gần đó, cùng bọn họ bàn bạc về kế hoạch giảng dạy, còn có địa điểm của căn phòng đã thuê làm trung tâm, xong xuôi mới về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây