Trả tiền xong, Giang Uyển quay về nhà, cửa đang khóa, bên trong lại không có động tĩnh gì, cô cứ tưởng là bọn nhỏ chưa về nhưng không ngờ vừa mở cửa đi vào đã thấy bọn trẻ đang ngồi trên sô pha, xung quanh là một mớ hỗn độn.
“Các con đã đi chơi được đâu rồi? Sao lại mệt như vậy?” Giang Uyển đặt đồ xuống, cười hỏi bọn trẻ.
“Không đi đâu cả, chỉ là ra ngoài phố bên kia dạo một vòng thôi ạ.” Đại Bảo còn ổn, người cậu cao chân lại dài, cuối tuần thỉnh thoảng cùng bố đi tập luyện, chí ít cũng không mệt như em trai và em gái.
“Thành phố Vọng Giang này cũng lớn quá đi, lớn hơn đảo rất nhiều, con mới đi có một vòng mà bây giờ lại không đi nổi nữa rồi…” Bây giờ Tam Bảo cảm thấy khắp người đều mệt mỏi, mặc dù lúc đi về là hai anh trai thay nhau cõng cô bé.
“Được rồi, lần sau mấy đứa chọn những chỗ đẹp đẹp đi xem là được, đừng có nghĩ muốn đi hết cả thành phố, nếu như mệt quá thì có thể ngồi xe về, không phải mẹ cho mỗi đứa năm đồng để tiêu sao?” Giang Uyển cảm thấy kỳ quái, năm đồng tiền mặc dù cũng không phải nói là nhiều nhưng đối với bọn trẻ thì cũng đủ dùng trong một tháng mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây