Hiệu trưởng không hề có bất kỳ bản thảo diễn thuyết nào cả, hoàn toàn là lời nói chân thật tự cảm nhận rồi nói ra, chân thành chúc phúc và động viên sinh viên, có lẽ bởi vì như vậy mà tất cả sinh viên ngồi ở đây cũng cảm nhận được sâu sắc hơn.
Giang Uyển cũng giống như các bạn học xung quanh, nghe xong mà dâng trào cảm xúc.
Tuy tuổi đời trước cộng với đời này của cô ấy có khi còn lớn hơn hiệu trưởng nhiều nhưng chỉ cần lời nói có ý nghĩa thì hiệu trưởng vẫn đáng để cô tôn trọng và kính nể, trước giờ không phải dựa trên tuổi tác lớn nhỏ mà dựa trên thực lực.
Chờ sau khi hiệu trưởng nói xong là buổi lễ tốt nghiệp xem như đã kết thúc. Giang Uyển đi cùng với Triệu Tiểu Hồng và Dương Mai trở về ký túc xá, chuẩn bị thu dọn đồ đạc về thôn Đại Sơn.
Cô nhìn ký túc xá cô đã ở hai năm qua, trong quá trình này sáu cá nhân hoặc nhiều hoặc ít đều đã xảy ra mâu thuẫn nhỏ nhưng tóm tại ký túc xá cũng dường như là nhà trong trường học của cô vậy, đã ở suốt hai năm bây giờ sắp rời đi, cô cảm thấy nuối tiếc giống như hai năm trước cô rời đi khỏi đảo Viễn Minh vậy, nuối tiếc rời đi trường học, nuối tiếc rời đi ký túc xá.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây