Tam Bảo lắc lắc đầu liên tục: “Mẹ ngủ trên giường chung với con.”
“Nhưng mà trên giường không đủ chỗ mà.” Giang Uyển giả vờ như buồn rầu.
Tam Bảo nghĩ nghĩ một hồi, có hơi do dự một chút: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ ạ?”
“Cho nên mẹ hy vọng con với các anh đều cùng cha ở lại trên hòn đảo này, đến khi rảnh mẹ lại về, cha rảnh cũng sẽ dẫn các con đi thăm mẹ, con thấy có được không?” Giang Uyển chậm rãi khai thông cho cô bé, cô tin rằng Tam Bảo sẽ đồng ý.
Nước mắt của Tam Bảo lại chực trào ra nhưng lần này cô bé lại không đòi đi cùng nữa, chỉ hỏi: “Vậy khi nào mẹ mới có thể về một lần ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây