Các con nên ở trên đảo chờ với cha, khi nào rảnh cha lại dẫn các con đi thăm mẹ.”
“Không được! Con muốn đi cùng mẹ cơ!” Sự ỷ lại của Tam Bảo đối với Giang Uyển so với Đại Bảo và Nhị Bảo nhiều hơn một ít, một mặt là bởi vì con bé là con gái duy nhất trong nhà, mặt khác khi Tam Bảo chưa đến một tuổi đã được cô nuôi nấng cho đến giờ.
“Tam Bảo, con mau nghe lời đi!” Cố Trung Quốc tối sầm mặt lại, anh quát Tam Bảo một câu.
Đôi mắt Tam Bảo đỏ hoe, nước mắt lập tức rơi xuống, thật ra gần đây trong lòng cô bé cũng bất an, luôn cảm thấy mẹ muốn bỏ rơi cả nhà cô bé để đi một mình, không ngờ điều ấy lại là sự thật, khóc lóc kêu: “Mẹ....”
“Khóc cái gì mà khóc, khóc cũng không có tác dụng đâu! Dù sao chuyện này cha cũng đã quyết định rồi, kêu mẹ cũng không làm gì khác được đâu!” Cố Trung Quốc giả vờ mạnh mẽ nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây