Mộc Uyển Nhu ấp a ấp úng, dáng vẻ xoắn xuýt ngượng ngùng, Giang Uyển nhìn buồn cười, cô không thèm quan tâm nữa mà cầm kim chỉ lên tiếp tục may quần áo: “Cô cứ nói thẳng đi, tim tôi khỏe lắm, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tôi muốn nghe thử xem, nhà tôi xảy ra chuyện gì mà tôi cũng không biết.”
“Vậy tôi nói thẳng luôn nhé?” Mộc Uyển Nhu thử thăm dò thật cẩn thận, tuy không phải lần đầu tiên cô ấy nghe người khác nói xấu nữa nhưng lần này thật sự rất quá đáng, cũng sợ bạn thân của mình bị tổn thương, dù sao thì đến cô nghe mà còn thấy khó chịu nữa kìa.
“Cô cứ nói đi.” Thật ra Giang Uyển không cảm nhận được sự cẩn thận của cô ấy, chỉ là cực kỳ tò mò.
“Hôm nay tôi có hơi sốt nên khi tôi đi trạm y tế trong quân khu lấy thuốc có nghe được vài người đứng trong góc tám chuyện, bọn họ nói chồng cô được lên làm sư trưởng là bởi vì phía trên có người nâng đỡ, trong khi hoàn toàn không có chuyện này, còn... còn nói.” Mộc Uyển Nhu thật sự có hơi khó để nói tiếp, cũng không đành lòng nói.
Bàn tay đang cầm kim của Giang Uyển dừng lại, cau mày nói: “Bọn họ còn nói gì nữa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây