“Con bé chơi súng cao su, không bắn được chính xác nên đang giận dỗi với anh, rồi kêu chơi cái này rất nhàm chán.” Cố Trung Quốc đặt súng cao su lên bàn rồi cáo trạng với cô vợ nhỏ.
“Tam Bảo, gần đây tính tình của con càng lúc càng ương ngạch đúng không? Cha con tốt bụng dạy con chơi súng cao su, con bắn không chính xác thì không chính xác chứ tại sao lại nổi nóng với cây súng và cha hả?”
Giang Uyển nghiêm túc nói với Tam Bảo, cô chỉ sợ Tam Bảo sẽ bị chiều chuộng dẫn tới hư hỏng, ngày thường cô và chồng đối với bọn nhỏ đều là áp dụng giáo dục bằng lý lẽ nên cũng tương đối thoải mái, mà phía trên Tam Bảo lại có hai anh trai cưng chiều nên tính tình cũng ngày càng bướng bỉnh hơn.
Tam Bảo không dám nói chuyện, cô bé không sợ trời không sợ đất nhưng sợ nhất chính là mẹ. Mặc dù mẹ cô bé không đánh người cũng không mắng chửi tục tĩu nhưng cô bé vẫn không hiểu sao lại cảm thấy rất sợ hãi, hai bàn tay lo lắng đan xen lại một chỗ, miệng xịu xuống như sắp khóc.
Cố Trung Quốc vừa nhìn thấy Tam Bảo như vậy liền cảm thấy mềm lòng. Ở trong lòng anh, Giang Uyển và Tam Bảo là đối tượng nên được đối xử nhẹ nhàng và ôn nhu, mặc dù vừa rồi anh cáo trạng nhưng chỉ là muốn trêu chọc Tam Bảo mà thôi, không ngờ bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, anh thay con bé giải thích: “Tam Bảo không phải cố ý đâu, vợ ơi em đọc báo xong chưa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây