“Được rồi, qua đống cỏ khô bên kia ngồi đi, phải nhớ kỹ sau này không được bắt nạt ai nữa, nghe hiểu chưa?” Cố Trung Quốc chỉ vào đống cỏ khô dưới gốc cây nói.
“Nghe... nghe hiểu rồi ạ.” Quách Tiểu Thuận sau khi nhận được sự đồng ý của Cố Trung Quốc mới dám đi qua đống cỏ khô ngồi xuống, nhưng cũng không dám nhìn đông nhìn tây mà chỉ dám liên tục nhìn chằm chằm cha cậu nhóc.
Khi Giang Uyển trở về, bọn nhỏ đều đã thức dậy, có điều Đại Bảo Nhị Bảo đã được nuôi dạy tự lập, thức dậy cũng không đi tìm cha mẹ trước mà ngoan ngoãn tự đi rửa mặt, thoa kem dưỡng ẩm sau đó ăn cơm sáng, Dương Quế Hoa phải thốt lên lời khen bọn nhỏ rất giỏi giang và hiểu chuyện.
Chỉ có Tam Bảo là hơi vất vả một tí, không thể tự rửa mặt hay ăn cơm, nhưng Dương Quế Hoa đã nuôi lớn ba đứa trẻ, một mình bà chăm sóc Tam Bảo là dư khả năng, huống hồ gì nhờ có Quách Đại Thuận làm việc giúp mà Giang Diệu Tổ cũng không cần đi ra đồng làm việc, ở nhà cũng giúp được ít việc cho nên bà cũng không quá gấp gáp.
“Con gái, con có muốn ăn thêm gì không?” Dương Quế Hoa đang từ tốn đút cho Tam Bảo ăn, thấy con gái đã về tới liền hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây