“Biết rồi, biết rồi.” Dương Quế Hoa đối với chuyện trong nhà của con rể cũng không dám nói quá nhiều, nghe thấy con gái với con rể đều khuyên mình đành phải đồng ý.
Buổi tối lúc đi ngủ, Dương Quế Hoa đang tính ngủ chung với con gái bà và Tam Bảo, con rể ngủ cùng Giang Diệu Tổ, mới vừa nói ra ý nghĩ của mình, Giang Uyển liền cười nói: “Mẹ, để anh ấy với con ngủ chung đi.”
“Mấy đứa con ngủ chung sao đủ? Giường vốn dĩ đã nhỏ, Tam Bảo còn nằm ở giữa nên giờ lại càng hẹp hơn, một người đàn ông cao to sao ngủ đủ?” Dương Quế Hoa không đồng ý sợ con rể tay dài chân dài ngủ khó chịu.
“Có gì đâu mẹ! Nếu ngủ không đủ thật thì cho anh ấy ngủ dưới đất trong phòng con, nói chung là có thể ngủ là được. Anh ấy rất dễ thẹn thùng, ngại ngủ chung với cha con lắm.” Giang Uyển nghiêng đầu nhìn chồng, trêu anh thẹn thùng, thật ra cô cảm thấy chồng cô hơn phân nửa là không muốn ngủ chung với cha cô.
Cố Trung Quốc đứng cạnh nghe mà không nói lời nào, da anh hơi đen, trên mặt cũng nhìn không ra là thẹn thùng hay không thẹn thùng nhưng nếu con gái đã nói vậy thì bà cũng đành phải bỏ qua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây