Giang Uyển hơi ngạc nhiên, không ngờ tới Đại Bảo sẽ hỏi như vậy, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Mẹ không buồn, cá nhân mẹ cảm thấy mẹ kế chỉ là một từ dùng để xưng hô mà thôi, nhưng người nhà của mẹ sẽ cảm thấy buồn vì bọn họ cảm thấy xưng hô mẹ kế không dễ nghe.”
“Vậy được rồi, ở trong thôn con sẽ gọi mẹ là mẹ Giang.” Đại Bảo suy nghĩ, nếu như người nhà mẹ kế thấy buồn, mẹ kế cũng sẽ thấy buồn, sau đó cha của cậu nhóc sẽ cho cậu nhóc ăn đòn, chứ không phải vì mẹ kế đối xử tốt với cậu nhóc mà cậu nhóc đồng ý đâu nhé!
“Cảm ơn con, Đại Bảo.” Giang Uyển xoay người nhẹ nhàng sờ đầu Đại Bảo, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng.
Xe đã chạy vào thị trấn, Giang Uyển cảm thấy nhàm chán, cô ôm Tam Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy một bóng dáng vừa quen thuộc vừa đáng ghét, cô nhìn kỹ, người nọ xoay người lại, đúng là anh ta - Vương Quốc Khánh, chính là tên chồng cũ nghiện rượu mê cờ bạc đánh đập cô vì không sinh được con ở đời trước.
Cô chỉ cảm thấy có chút buồn nôn, quay đầu lại, không còn nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, trong lòng tự nhủ mọi chuyện đã kết thúc, cô đã sớm gặp được Cố Trung Quốc, cũng gả cho anh ấy rồi, không bao giờ phải nhìn đến bộ mặt ghê tởm của Vương Quốc Khánh nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây